thư tay mùa thu

Chương 5: Lá thư chưa gửi và hiểu lầm nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng mùa thu, Trần An Nhiên bước ra khỏi căn hộ nhỏ của mình, tay cầm lá thư mới viết xong cho Hạ Minh. Trong thư, cô kể về cảm xúc sau những ngày hẹn hò, những khoảnh khắc ngọt ngào, những suy nghĩ về tương lai – tất cả đều tràn đầy chân thành.

Cô dự định gửi thư ngay khi gặp Hạ Minh ở quán cà phê quen thuộc, nhưng khi vừa tới nơi, An Nhiên thấy một nhóm bạn của Hạ Minh đang nói chuyện sôi nổi ngoài hiên quán. Anh ấy cười đùa với họ, nhưng có vẻ hơi căng thẳng khi thấy cô đứng đó.

– “Chào em… à, An Nhiên,” Hạ Minh bước ra, hơi lúng túng.

– “Chào anh… Em có lá thư cho anh,” cô nói, đưa tay ra.

Nhưng lúc này, một người bạn của Hạ Minh – cô gái có vẻ thân thiết – bước lại gần:

– “Ồ, đây là An Nhiên à? Minh có kể về em chút nào đâu.”

Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại vô tình khiến An Nhiên hơi hụt hẫng. Cô cảm giác như có điều gì đó mình chưa biết, một chút ghen nhẹ, dù biết là vô lý.

Hạ Minh nhanh chóng nắm lấy tay cô:

– “Đừng lo lắng… Cô ấy chỉ là bạn cũ, không có gì cả. Anh… quên kể với em vì sợ làm em lo.”

An Nhiên hơi đỏ mặt, hạ giọng:

– “Ừ… em hiểu. Chỉ là… em hơi bất ngờ thôi.”

Hạ Minh mỉm cười, kéo cô vào bên trong quán, nơi họ có thể ngồi riêng. Không khí lặng yên, chỉ còn tiếng nhạc du dương và mùi cà phê thoang thoảng. Anh đặt tay lên tay cô, ánh mắt dịu dàng:

– “Anh biết… hôm nay em có thể cảm thấy bối rối. Nhưng anh muốn em biết rằng, anh luôn nghĩ về em và chỉ muốn em an tâm.”

An Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim. Cô thở dài, mỉm cười:

– “Em cũng muốn tin anh… và em tin, vì anh luôn chân thành với em.”

Xung đột nhẹ nhưng đáng yêu

Họ mở lá thư An Nhiên mang theo, cùng nhau đọc. Trong thư, An Nhiên bày tỏ những cảm xúc chưa từng nói: “Em thích những khoảnh khắc bình yên bên anh… Em muốn chúng ta không cần vội vàng, nhưng có thể cùng nhau trải qua mọi mùa thu.”

Hạ Minh cười, ánh mắt lấp lánh:

– “Anh cũng vậy… Và anh muốn tạo thêm nhiều kỷ niệm như thế này với em.”

Cô gái nhìn anh, lòng nhẹ nhõm, nhận ra rằng hiểu lầm chỉ làm tình cảm thêm sâu sắc. Mỗi sự việc nhỏ đều trở thành cơ hội để họ học cách trân trọng nhau hơn.

Họ rời quán, tay trong tay, cùng nhau dạo bước trên con phố mùa thu. Những chiếc lá vàng xoay tròn trong gió, từng bước chân trùng nhịp, từng ánh mắt trao nhau đều là sự đồng điệu hoàn hảo.

Hạ Minh đột ngột dừng lại, nhặt một chiếc lá phong đỏ rơi trên đất, đặt vào tay An Nhiên:

– “Chiếc lá này… cho em. Như lời nhắc rằng dù có bất kỳ hiểu lầm nhỏ nào, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau bước tiếp.”

An Nhiên nắm chặt bàn tay anh, mắt rưng rưng, nhưng nụ cười không rời:

– “Em sẽ giữ… và cả anh nữa.”

Buổi chiều lặng lẽ trôi qua, nhưng với họ, mỗi khoảnh khắc đều trở nên đáng giá, lãng mạn và ngọt ngào, như những lá thư chưa gửi giờ đây đã được viết bằng ánh mắt, nụ cười và trái tim thực sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×