thư tình xuyên quốc gia

Chương 7: Một ngày bận rộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, Huy mở mắt với tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi. Anh vội vàng chuẩn bị cho một ngày dài, trong lịch trình kín mít với công việc, các cuộc họp và một vài buổi gặp khách hàng quan trọng. Huy nhăn mặt, nhìn đồng hồ, và thầm nghĩ: “Ngày hôm nay thật căng thẳng… mà còn phải nhắn tin cho Linh nữa. Anh không muốn để cô ấy chờ đợi.”

Huy cố gắng nhắn vài dòng tin nhắn, nhưng mỗi khi mở điện thoại, lại bị cuộc họp kéo dài hoặc email mới chen ngang. Anh biết rằng Linh sẽ hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy. “Cô ấy sẽ không giận… nhưng anh vẫn muốn dành thời gian cho em.”

Ở phía bên kia thế giới, Linh chuẩn bị cho buổi học online và công việc của mình. Cô chờ đợi những tin nhắn từ Huy như một thói quen, nhưng đến gần trưa, điện thoại vẫn im lìm. Một cảm giác hụt hẫng len lỏi trong tim cô. “Anh bận lắm phải không? Hay… anh quên em rồi?” Linh lắc đầu, tự trấn an, nhưng nỗi lo lắng vẫn len lỏi.

Huy cũng đang vật lộn với công việc. Anh mở email, trả lời tin nhắn của khách hàng, chạy từ cuộc họp này sang cuộc họp khác. Khi có vài phút rảnh, anh muốn nhắn cho Linh, nhưng điện thoại hết pin. Huy thở dài, cảm giác vừa tội lỗi vừa lo lắng: “Anh không muốn cô ấy hiểu nhầm… chỉ là hôm nay quá bận thôi.”

Đến buổi chiều, Linh cố gắng nhắn tin: “Anh à, em nhớ anh… hôm nay anh thế nào?” Nhưng không nhận được phản hồi ngay lập tức. Một phút, hai phút, rồi mười phút trôi qua. Linh bắt đầu lo lắng: “Phải chăng anh đang tức giận hay quên em rồi?” Cô thở dài, mắt nhìn ra cửa sổ, cảm giác cô đơn chợt ùa về.

Trong khi đó, Huy vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng, mở điện thoại và thấy tin nhắn của Linh. Anh mỉm cười, mắt long lanh: “Ôi… cô ấy đang chờ anh. Anh sẽ trả lời ngay.” Huy gõ từng dòng: “Linh à, xin lỗi em… hôm nay anh quá bận, không trả lời sớm được. Anh nhớ em rất nhiều và không bao giờ quên em đâu.”

Linh nhận được tin nhắn, mắt rực sáng. Cảm giác hụt hẫng biến mất, thay vào đó là sự ấm áp tràn ngập trong tim. Cô trả lời ngay: “Em hiểu mà… chỉ cần anh nhắn một dòng cũng đủ khiến em hạnh phúc rồi. Em cũng nhớ anh rất nhiều.”

Huy thở phào, cảm giác nhẹ nhõm. Anh biết rằng, dù khoảng cách xa xôi và công việc bận rộn, tình yêu của họ vẫn vững chắc. Mỗi tin nhắn, mỗi câu nói, mỗi bức thư đều là minh chứng cho sự kiên nhẫn, sự hiểu nhau và niềm tin vào tình yêu xuyên quốc gia.

Buổi tối, họ lên video call. Nhìn thấy nhau, cả hai cười, chia sẻ những cảm xúc trong ngày. Huy kể về những công việc bận rộn, những tình huống khó xử trong cuộc họp, còn Linh kể về các buổi học và những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng ý nghĩa. Khoảng cách và thời gian dường như không còn quan trọng nữa.

Huy nắm tay Linh qua màn hình, dù biết rằng đó chỉ là hình ảnh, nhưng cảm giác gần gũi vẫn tràn ngập. “Em thấy không… dù bận rộn, anh vẫn nghĩ đến em từng phút, từng giây.”

Linh cười, mắt lấp lánh: “Em biết… và em hạnh phúc vì điều đó. Khoảng cách không thể làm chúng ta xa nhau, chỉ làm tình yêu thêm sâu sắc.”

Ngày bận rộn tưởng chừng là thử thách, nhưng cuối cùng lại trở thành minh chứng cho tình yêu kiên định của họ. Một hiểu lầm nhỏ đã được hóa giải bằng sự thấu hiểu, sự tin tưởng và những lời nhắn nhủ đầy yêu thương.

Huy và Linh kết thúc ngày hôm ấy với nụ cười và trái tim ấm áp. Họ biết rằng, dù xa nhau, dù bận rộn đến đâu, họ vẫn luôn bên nhau – qua từng tin nhắn, từng email, từng cuộc gọi video và từng khoảnh khắc nhớ nhung. Khoảng cách không phải là rào cản, mà là cách để họ học cách yêu thương, trân trọng và kiên nhẫn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×