thư tình xuyên quốc gia

Chương 8: Một bất ngờ nho nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm ấy, Huy thức dậy với một ý tưởng nho nhỏ nhưng tràn đầy yêu thương. Anh muốn làm Linh bất ngờ – một điều gì đó thật đặc biệt, dù họ đang cách nhau hàng nghìn cây số. Anh nghĩ về những sở thích nhỏ của cô: những chiếc vòng tay, những món quà lưu niệm xinh xắn, và đặc biệt là thói quen thích những tấm thiệp viết tay.

Huy quyết định chuẩn bị một hộp quà gồm nhiều thứ nhỏ nhặt nhưng ý nghĩa: một chiếc vòng tay màu Linh thích, một quyển sổ nhỏ để cô ghi lại những cảm xúc, và vài tấm thiệp với những dòng chữ chân thành. Anh ngồi xuống, cẩn thận viết từng lời nhắn, từng câu chúc, để mỗi bức thiệp đều chứa đựng tình yêu và sự quan tâm của mình.

"Linh à, anh biết khoảng cách này đôi khi khiến em buồn, nhưng anh muốn em biết rằng anh luôn nghĩ về em. Mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc, trái tim anh vẫn gần bên em. Hãy mở hộp quà này và cảm nhận tình yêu anh gửi gắm qua từng món nhỏ nhé."

Sau khi chuẩn bị xong, Huy đưa gói quà tới bưu điện, gửi đi ngay trong buổi sáng. Trong lúc chờ đợi, anh bật video call với Linh, muốn nhìn thấy cô cười, muốn chia sẻ niềm háo hức trước khi món quà tới tay cô.

Linh đang ngồi trước bàn học, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mái tóc, khi nghe Huy nói: “Em đoán xem hôm nay anh làm gì?” Linh nhíu mày, tò mò: “Anh lại bận công việc à? Hay có gì mới?”

Huy cười, ánh mắt long lanh: “Không, hôm nay anh muốn tạo một bất ngờ cho em. Nhưng anh không nói trước được đâu… phải chờ khi em nhận được nhé.”

Cả buổi sáng trôi qua, Linh vừa học vừa hồi hộp, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, tự hỏi Huy chuẩn bị điều gì. Mỗi phút trôi qua đều khiến tim cô đập nhanh hơn, cảm giác vừa háo hức vừa xúc động.

Chiều muộn, Linh nghe tiếng chuông cửa báo bưu phẩm. Cô vội vàng chạy tới, nhận gói quà và mở ra. Trên mặt hộp là dòng chữ viết tay của Huy: “Mở ra và mỉm cười nhé, em yêu.”

Cô mở hộp từng món một, thấy chiếc vòng tay nhỏ xinh, quyển sổ với bìa mềm, và những tấm thiệp chứa đựng lời nhắn ngọt ngào. Linh không thể kìm được cảm xúc, mắt rưng rưng, nụ cười rạng rỡ.

Cô nhấc điện thoại, gọi ngay cho Huy qua video. Hình ảnh Huy hiện lên, cười khẽ: “Em mở ra rồi à? Thấy thích không?”

Linh gật đầu, mắt sáng lên: “Thích lắm… anh thật là chu đáo và ngọt ngào! Em không ngờ anh lại chuẩn bị điều này cho em.”

Huy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Anh biết em thích những điều nhỏ nhặt… nên anh muốn mỗi món quà là cách anh gửi yêu thương qua khoảng cách. Mỗi món, mỗi tấm thiệp đều là anh bên em.”

Họ trò chuyện hàng giờ, Linh kể cảm xúc khi nhận quà, Huy kể về việc anh chuẩn bị chúng như thế nào, và cả hai cùng cười, chia sẻ những kỷ niệm ngọt ngào. Khoảnh khắc ấy, màn hình video như một cây cầu kỳ diệu nối hai trái tim, khiến khoảng cách trở nên vô nghĩa.

Cuối ngày, Linh đặt vòng tay lên cổ tay, nhắm mắt và thầm nhủ: “Dù xa cách, anh vẫn bên em… và em sẽ trân trọng từng khoảnh khắc này.”

Huy cũng nhìn ra cửa sổ phòng trọ, nhắm mắt, cảm nhận trái tim Linh gần bên anh: “Em hạnh phúc, anh hạnh phúc… khoảng cách không làm tình yêu giảm đi, chỉ làm nó ngọt ngào và vững chắc hơn.”

Món quà nhỏ đã trở thành minh chứng sống động cho tình yêu xuyên quốc gia của họ – không cần sự hiện diện vật lý, mà chỉ cần trái tim, sự quan tâm và tình yêu chân thành. Những bất ngờ nho nhỏ như thế khiến khoảng cách trở nên ấm áp, và mỗi ngày xa nhau trở thành cơ hội để yêu thương sâu sắc hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×