thu vàng trong tim

Chương 3: Dự Án Hợp Tác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Hai, Bắc Kinh chìm trong lớp sương mỏng, hơi lạnh len lỏi qua từng kẽ áo, khiến người đi đường phải siết chặt khăn quàng và cổ áo. Lạc Thanh bước ra khỏi ký túc xá, trên tay là cốc trà nóng và chiếc ba lô chứa đầy phác thảo cho dự án nghệ thuật mà cô vừa nhận lời Thẩm Dương tham gia. Trái tim cô vẫn còn đập rộn ràng khi nghĩ về lời mời hợp tác ngày hôm qua.

Cô không khỏi hồi hộp. Đây là cơ hội lớn để cô chứng minh năng lực bản thân, nhưng đồng thời cũng là lần đầu tiên cô phải làm việc trực tiếp với một người vừa lạ lẫm, vừa cuốn hút như Thẩm Dương. Mỗi bước chân trên con đường dẫn đến phòng triển lãm khiến cô vừa mong chờ vừa lo lắng.

Khi bước vào tòa nhà văn phòng, Lạc Thanh thấy Thẩm Dương đã đứng sẵn ở phòng họp, dáng người thẳng tắp, vest đen sang trọng, ánh mắt sắc bén dõi theo từng chi tiết trên bàn. Anh nhìn thấy cô, nhíu mày một cách điềm tĩnh nhưng vẫn mỉm cười nhẹ – nụ cười hiếm hoi nhưng đủ khiến trái tim Lạc Thanh rung lên.

“Đúng giờ đấy,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng không hề lạnh nhạt. “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Cô gật đầu, cố nén hồi hộp, đặt ba lô xuống và mở sổ phác thảo.

“Dự án này yêu cầu chúng ta tạo ra một bộ sưu tập tranh kết hợp giữa phong cách hiện đại và truyền thống, sẽ được trưng bày trong một triển lãm kéo dài hai tuần,” Thẩm Dương giải thích, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát. “Cậu sẽ chịu trách nhiệm phần thiết kế màu sắc và phối cảnh. Tôi sẽ đảm nhận phần bố cục tổng thể và truyền thông.”

Lạc Thanh hít một hơi sâu, mắt sáng lên. Đây thực sự là cơ hội mơ ước. Nhưng vừa mở miệng, cô bỗng nhớ những lần va chạm trước đây: cái lạnh lùng của anh, sự thẳng thắn không kiêng dè…

“Vâng… tôi sẽ cố gắng hết sức,” cô nói, giọng hơi run.

Thẩm Dương gật đầu, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh liếc qua những phác thảo của cô. Mỗi đường nét, mỗi màu sắc anh quan sát kỹ lưỡng, rồi gật nhẹ như một đánh giá kín đáo.

Trong những ngày đầu tiên làm việc chung, Lạc Thanh vừa hào hứng vừa căng thẳng. Cô nhận ra làm việc với Thẩm Dương không hề dễ dàng. Anh nghiêm túc đến mức đôi khi khiến cô thấy áp lực, luôn yêu cầu chính xác từng chi tiết, từng màu sắc. Nhưng đồng thời, anh cũng cực kỳ tôn trọng ý kiến của cô.

Một buổi chiều, khi cả hai đang chỉnh sửa một bức tranh, Thẩm Dương nghiêng người nhìn cô:

“Cậu có thể thử phối màu theo hướng ấm hơn một chút, nhưng vẫn giữ nét hiện đại,” anh gợi ý, giọng điềm tĩnh.

Lạc Thanh nhìn anh, đôi mắt sáng lên: “Vâng, tôi thử ngay.”

Cô lặng lẽ pha màu, tay run run vì vừa hồi hộp vừa muốn làm tốt. Nhưng đúng lúc cô chuẩn bị nhúng cọ, một giọt màu đỏ rơi trúng bản thiết kế, làm cô giật mình.

“Ôi không!” cô thét lên.

Thẩm Dương nhíu mày, tiến đến, giọng điềm tĩnh nhưng có chút hài hước: “Chỉ là một giọt màu thôi, không cần quá căng thẳng.”

Cô đỏ mặt, vừa lúng túng vừa cười nhỏ. “Vâng… tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Khoảnh khắc đó, một tiếng cười nhẹ vang lên từ phía cửa phòng họp. Một cô trợ lý vừa bước vào, trêu chọc: “Hai người làm việc nghiêm túc vậy mà cũng lúng túng như thế này à?”

Lạc Thanh cắn môi, còn Thẩm Dương nhếch môi, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua. Không khí căng thẳng vừa được phá vỡ, cả hai cùng nhau cười khúc khích. Đây là lần đầu tiên Lạc Thanh nhìn thấy anh thoải mái như vậy, và cô không thể phủ nhận cảm giác ấm áp len lỏi trong tim.

Những ngày tiếp theo, họ phải làm việc cật lực. Lạc Thanh học cách phối hợp với Thẩm Dương, vừa tôn trọng yêu cầu nghiêm ngặt của anh, vừa đưa ra ý tưởng sáng tạo của riêng mình. Thỉnh thoảng, giữa những lúc căng thẳng, xảy ra những tình huống ngượng ngùng và hài hước: khi cô vô tình vấp vào cọ vẽ, hay khi hai người cùng cúi xuống nhặt một màu vẽ rơi trên sàn và tay chạm nhau.

Những khoảnh khắc nhỏ bé ấy khiến trái tim Lạc Thanh rung lên nhiều lần. Cô tự nhủ: “Chắc chắn mình đã để ý anh ấy nhiều hơn tôi tưởng.”

Một tối muộn, khi phòng triển lãm chỉ còn vài người dọn dẹp, Thẩm Dương đứng trước bức tranh cuối cùng, ánh mắt chăm chú. Lạc Thanh bước lại gần, hơi ngập ngừng:

“Anh… nghĩ sao về bức tranh này?”

Anh quay sang, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chút nhẹ nhàng: “Đây là tác phẩm đẹp nhất của chúng ta từ trước đến giờ. Nhưng cậu cần thêm một chút cảm xúc, để người xem có thể cảm nhận trọn vẹn câu chuyện.”

Lạc Thanh gật đầu, cảm thấy trong lòng tràn đầy động lực. Cô hiểu rằng, làm việc cùng Thẩm Dương không chỉ là cơ hội phát triển nghề nghiệp mà còn là trải nghiệm để cô học hỏi cách trưởng thành, kiên nhẫn và tinh tế hơn.

Ngày cuối tuần, Thẩm Dương đề nghị hai người cùng kiểm tra lại toàn bộ bộ sưu tập trước khi gửi triển lãm. Họ ngồi bên bàn, ánh sáng vàng dịu chiếu lên những tác phẩm, cả hai im lặng làm việc. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ chạm nhau, không nói gì nhưng dường như có một kết nối đặc biệt.

“Cậu biết không…” Thẩm Dương bỗng mở lời, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chút chân thành, “Tôi hiếm khi gặp người có sự say mê và tinh thần cầu tiến như cậu.”

Lạc Thanh đỏ mặt, cố nén tim đập nhanh: “C…cảm ơn anh…”

Không khí im lặng, nhưng không ngượng ngùng. Cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi mà chưa từng có trước đây. Đây là khoảnh khắc mở đầu cho sự rung động thật sự, nơi tình cảm bắt đầu nảy nở, xen lẫn với xung đột, hiểu lầm, và những tình huống hài hước ở các chương tiếp theo.

Khi ra về, Lạc Thanh bước ra ngoài, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao. Cô nhẩm tính: hai tuần hợp tác chắc chắn sẽ đầy thử thách, nhưng cô cảm thấy hứng khởi. Không chỉ vì dự án mà còn vì Thẩm Dương – người đàn ông vừa lạnh lùng vừa ẩn chứa những điều bí ẩn, khiến trái tim cô rộn ràng.

Ở một góc khác của thành phố, Thẩm Dương cũng đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt nhìn ra bầu trời đêm. Anh nhớ lại những khoảnh khắc khi làm việc cùng Lạc Thanh – sự tập trung, tinh thần nghiêm túc, và những nụ cười hiếm hoi. Anh tự nhủ: “Cô gái này… không giống bất kỳ ai tôi từng gặp.”

Và chính từ dự án hợp tác này, những xung đột nhỏ, những khoảnh khắc ngượng ngùng, và cả những rung động đầu tiên bắt đầu hình thành mối quan hệ đặc biệt, mở ra chương mới trong hành trình tình cảm giữa hai người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×