thu vàng trong tim

Chương 4: Hiểu Lầm Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, Bắc Kinh chìm trong lớp sương mỏng, từng cơn gió nhè nhẹ len lỏi qua tán cây, mang theo mùi hương đất ẩm và lá vàng. Lạc Thanh rời ký túc xá, tay cầm cốc trà nóng, lòng vẫn còn bồn chồn sau những ngày làm việc cùng Thẩm Dương. Cô cảm thấy vừa háo hức vừa căng thẳng, vì dự án nghệ thuật mà họ cùng thực hiện sẽ được trưng bày sau chưa đầy một tuần.

Cô bước vào phòng họp của trung tâm triển lãm, nơi đã sẵn sàng các bảng trưng bày, màu sắc và ánh sáng được bố trí tỉ mỉ. Thẩm Dương đứng ở góc phòng, ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ không gian. Khi nhìn thấy cô, anh gật nhẹ, rồi lại tập trung vào các bảng trưng bày.

“Chào buổi sáng,” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn rộn ràng.

“Buổi sáng. Hôm nay, chúng ta sẽ kiểm tra toàn bộ bố cục một lần nữa trước khi gửi lên triển lãm,” Thẩm Dương đáp, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát.

Lạc Thanh gật đầu, đặt ba lô xuống, mở sổ phác thảo và bắt đầu rà soát từng chi tiết nhỏ. Từng phút trôi qua, cô dần cảm nhận được áp lực từ yêu cầu hoàn hảo của Thẩm Dương. Mỗi khi anh nghiêng người kiểm tra một bức tranh, ánh mắt sắc bén của anh khiến cô không dám bỏ sót chi tiết nào.

Giữa buổi làm việc, một sự cố nhỏ xảy ra. Một trong những trợ lý mới vô tình đặt nhầm bảng màu lên bức tranh cô đang chuẩn bị chỉnh sửa. Khi Lạc Thanh phát hiện, cô hơi giật mình và bực bội:

“Ôi, sao lại như thế này!” cô thốt lên, giọng vừa lo lắng vừa cáu.

Thẩm Dương quay lại, ánh mắt sắc bén: “Cậu phải bình tĩnh. Đây không phải lúc để mất kiểm soát. Chỉ cần xử lý đúng cách là xong.”

Lạc Thanh nhíu mày, cảm thấy vừa bị áp lực vừa hơi bực bội. Cô tự nhủ: “Sao anh luôn nghiêm khắc với mình thế nhỉ?”

Trong lúc căng thẳng, một cậu trợ lý khác vô tình va vào bàn, khiến một ít màu nước văng lên cạnh bàn. Lạc Thanh hoảng hốt, phản xạ đỡ tay nhưng vẫn không kịp, một chút màu lem vào bảng phác thảo của cô.

“Ôi không, bây giờ thì hỏng rồi!” cô thét lên, mắt mở to, tim đập nhanh.

Thẩm Dương tiến tới, tay nhanh nhẹn chỉnh lại màu sắc bị lem, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự khó chịu: “Cậu phải chú ý hơn. Những chi tiết nhỏ này quan trọng hơn cậu nghĩ.”

Lạc Thanh đỏ mặt, lẩm bẩm: “Vâng… tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, sự căng thẳng và bối rối khiến cô vô tình kéo ngã một bảng phác thảo khác. Thẩm Dương trợn mắt, bước nhanh tới:

“Cẩn thận!”

Anh nhấc bức tranh lên, ánh mắt nghiêm nghị, còn Lạc Thanh chỉ biết cúi đầu, đỏ bừng. “Xin lỗi… tôi… không cố ý…”

Cả hai im lặng một lúc. Ánh mắt anh lạnh lùng, còn cô thì ngượng ngùng. Một sự hiểu lầm nhẹ vừa xuất hiện: Thẩm Dương có vẻ nghĩ rằng cô bất cẩn, trong khi Lạc Thanh cảm nhận anh hơi quá nghiêm khắc với mình.

Sau buổi làm việc căng thẳng, Lạc Thanh rời trung tâm triển lãm, bước ra ngoài trời thu trong lành. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh cảm giác bực bội xen lẫn lo lắng trong lòng. Nhưng chưa kịp thở ra, cô lại nhìn thấy Thẩm Dương đứng gần lối ra, tay cầm điện thoại, đang gọi.

“Anh… à…” cô lí nhí.

Anh ngẩng đầu, nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng điềm tĩnh: “Cậu còn ở đây à? Tôi cần nói chuyện với cậu về phần chỉnh sửa hôm nay.”

Cô cảm thấy tim đập nhanh. Cô không biết rằng, cuộc trò chuyện này sẽ trở thành nguồn cơn của một hiểu lầm lớn hơn.

Trong quán cà phê gần trung tâm, họ ngồi đối diện nhau. Thẩm Dương đặt chiếc laptop xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:

“Cậu cần chú ý hơn trong việc phối màu và chi tiết. Một số điểm chưa đạt yêu cầu, nếu triển lãm, sẽ bị đánh giá thấp.”

Lạc Thanh cảm thấy bối rối, nhưng cố gắng bình tĩnh: “Vâng… tôi hiểu.”

Nhưng cách anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm khắc, khiến cô cảm thấy như anh đang phán xét khả năng của cô, thay vì chỉ góp ý. Cô thở dài, giọng hơi run: “Anh… có vẻ quá khắt khe với tôi…”

Thẩm Dương nhíu mày, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Tôi chỉ muốn cậu hoàn thiện tác phẩm tốt nhất. Không phải khắt khe mà là trách nhiệm.”

Lạc Thanh nhìn anh, ánh mắt vừa bực bội vừa bối rối. Trong lòng, một chút hiểu lầm nảy sinh: “Anh ta không tin tưởng tôi à? Hay chỉ muốn chứng tỏ quyền lực?”

Cả hai im lặng trong vài phút, không ai nói gì thêm. Không khí nặng nề, nhưng cũng đầy sức hút kỳ lạ. Mỗi ánh mắt chạm nhau, tim Lạc Thanh lại rung lên, vừa bực bội vừa tò mò.

Ngày hôm sau, khi trở lại phòng họp, Lạc Thanh nhận thấy không khí làm việc vẫn căng thẳng. Một vài chi tiết nhỏ trong bản phác thảo bị chỉnh sửa lại, Thẩm Dương vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, khiến cô cảm thấy áp lực.

Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra một điều: anh không bao giờ làm hỏng tác phẩm của cô, và luôn đưa ra những gợi ý giúp cô hoàn thiện. Chính sự nghiêm khắc đó, dù gây bực bội, lại giúp cô học hỏi và trưởng thành.

Buổi trưa, khi hai người nghỉ ngơi, họ đi dạo quanh khuôn viên triển lãm. Cây lá vàng rơi rải rác trên lối đi, ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua tán cây. Thẩm Dương bỗng dừng lại, chỉ vào một bức tranh nhỏ:

“Cậu có thấy chỗ này chưa thật sự nổi bật không?”

Lạc Thanh nhìn kỹ, nhận ra anh đúng. Cô cười nhẹ: “Vâng… tôi sẽ chỉnh lại.”

Khoảnh khắc này, cả hai cùng nhau cúi xuống bức tranh, tay chạm nhau khi cùng chỉnh sửa màu sắc. Lạc Thanh đỏ mặt, cảm giác vừa bối rối vừa vui sướng.

Chiều tối, khi mọi người đã ra về, Thẩm Dương đứng trước một bức tranh, ánh mắt chăm chú. Lạc Thanh bước đến, hơi ngập ngừng:

“Anh… tôi muốn xin lỗi về hôm qua… nếu tôi làm anh khó chịu.”

Anh quay sang, ánh mắt sắc bén nhưng dịu đi: “Không sao. Chỉ là một chút hiểu lầm thôi. Cậu đang học hỏi và tiến bộ từng ngày.”

Cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời, cô nhận ra rằng, chính những hiểu lầm nhỏ này đã tạo nên sự hấp dẫn, khiến mối quan hệ giữa họ trở nên phức tạp và thú vị.

Trên đường về ký túc xá, Lạc Thanh không ngừng suy nghĩ về Thẩm Dương. Cô tự nhủ: “Anh ấy… thật sự khó đoán. Nhưng tôi không thể phủ nhận cảm giác muốn hiểu và gần anh ấy hơn.”

Ở một góc khác của thành phố, Thẩm Dương đứng trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn xuống dòng xe cộ nhộn nhịp. Anh nhớ lại ánh mắt bối rối của Lạc Thanh khi va chạm hôm qua, nhớ những nụ cười nhỏ và những cử chỉ tập trung khi làm việc. Anh tự nhủ: “Cô gái này… khiến tôi muốn quan tâm, dù tôi không thường bộc lộ điều đó.”

Hiểu lầm đầu tiên đã xảy ra, nhưng đồng thời, nó cũng trở thành chất xúc tác để hai người học cách nhìn nhận, cảm nhận và dần mở lòng với nhau. Tình cảm bắt đầu nảy mầm, xen lẫn những bực bội, ngượng ngùng và cả sự tò mò không thể dứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×