thu vàng trong tim

Chương 5: Khoảnh Khắc Gần Gũi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Ba, ánh nắng len qua tán cây rực vàng trên con đường dẫn đến trung tâm triển lãm, mang theo không khí trong lành và nhộn nhịp của thành phố. Lạc Thanh bước đi, tay cầm cốc cà phê nóng, lòng vẫn còn bâng khuâng sau những ngày hợp tác với Thẩm Dương.

Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày quan trọng. Bộ sưu tập nghệ thuật của họ cần được hoàn thiện để kịp triển lãm, và Thẩm Dương đã hẹn cô đến sớm để rà soát lần cuối. Mỗi bước chân trên con đường lát gạch đỏ khiến cô vừa háo hức vừa hồi hộp.

Khi cô bước vào phòng triển lãm, Thẩm Dương đã đứng sẵn, ánh mắt sắc bén quét qua các bảng trưng bày. Anh nhìn thấy cô, gật nhẹ, rồi lại tập trung vào các bức tranh.

“Đúng giờ đấy,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị thường thấy.

“Vâng… chào buổi sáng,” Lạc Thanh đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.

Họ bắt đầu rà soát từng chi tiết trong bộ sưu tập. Lạc Thanh chỉnh sửa màu sắc, điều chỉnh bố cục, trong khi Thẩm Dương kiểm tra ánh sáng, sự cân đối và hiệu quả tổng thể. Từng phút trôi qua, cô nhận thấy anh không hề bỏ sót chi tiết nào. Sự nghiêm khắc của anh khiến cô vừa áp lực vừa trân trọng, vì cô hiểu rằng tất cả đều nhằm mục đích tốt nhất cho dự án.

Giữa buổi làm việc, một khoảnh khắc bất ngờ xảy ra. Một tấm bảng bị nghiêng do sàn trơn, và Lạc Thanh vội chạy đến để giữ thăng bằng. Trong lúc cúi xuống, tay cô chạm vào tay Thẩm Dương khi anh cũng đang chỉnh lại tấm bảng. Cả hai đều giật mình, ánh mắt chạm nhau.

Lạc Thanh đỏ mặt, lúng túng: “Xin lỗi… tôi… không cố ý.”

Thẩm Dương nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhưng không trách móc: “Không sao, chỉ là tình cờ.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được một sự rung động khó tả. Không khí im lặng, nhưng lại tràn đầy sức hút. Lạc Thanh cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tim cô vẫn không ngừng đập mạnh.

Sau khi bộ sưu tập gần như hoàn thiện, Thẩm Dương đề nghị họ cùng thử bố trí các tác phẩm trên sàn triển lãm. Họ bước ra khu vực trưng bày chính, ánh sáng vàng chiếu qua các bức tranh, tạo nên không gian vừa ấm áp vừa tinh tế.

Khi di chuyển một bức tranh lớn, Lạc Thanh không kịp nắm chắc tay, và một lần nữa va chạm vào Thẩm Dương. Lần này, cả hai không né tránh mà cùng nhau giữ bức tranh, đứng sát nhau hơn bình thường.

“Cẩn thận… hơi nặng một chút,” Thẩm Dương nói, giọng điềm tĩnh nhưng hơi gần gũi hơn mọi khi.

Lạc Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể giấu sự ngượng ngùng. “Vâng… tôi sẽ cố.”

Trong khoảnh khắc yên lặng, ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi và đồng cảm mà trước đây chưa từng có. Tim Lạc Thanh đập nhanh, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc len lỏi.

Sau khi bố trí xong, họ cùng ngồi nghỉ ở một góc phòng. Thẩm Dương rót cho cô một cốc trà nóng, ánh mắt nhìn cô nhưng không nói gì. Lạc Thanh nhận cốc, hơi run, nhưng mỉm cười: “Cảm ơn anh…”

Anh gật nhẹ, giọng điềm tĩnh: “Cậu đã làm tốt. Bộ sưu tập này nếu được trưng bày sẽ rất ấn tượng.”

Lạc Thanh nhìn anh, mắt sáng lên, lòng tràn ngập hạnh phúc và tự hào. Cô nhận ra rằng, mặc dù ban đầu cảm thấy áp lực và bối rối, nhưng những khoảnh khắc làm việc cùng Thẩm Dương đã giúp cô trưởng thành hơn, vừa về kỹ năng vừa về sự tự tin.

Buổi chiều, khi họ dọn dẹp và chuẩn bị ra về, trời bỗng đổ mưa nhẹ. Lạc Thanh rút ô ra, nhưng cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Thẩm Dương nhanh chóng mở ô, che cho cô, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng ẩn chút quan tâm.

“Cậu không bị ướt chứ?” anh hỏi, giọng điềm tĩnh.

“Vâng… cảm ơn anh,” cô đáp, đỏ mặt.

Họ bước đi dưới cơn mưa, lặng lẽ nhưng gần gũi. Mỗi bước chân đều tạo nên nhịp điệu riêng, như một bản nhạc dịu dàng giữa thành phố nhộn nhịp. Lạc Thanh cảm nhận được sự an toàn và ấm áp khi đứng bên anh, trong khi Thẩm Dương thầm nhủ: “Cô gái này… thật đặc biệt.”

Khi đến ký túc xá, họ tạm biệt nhau. Lạc Thanh cầm ô, ánh mắt lấp lánh: “Hẹn gặp lại ngày mai.”

Thẩm Dương gật nhẹ: “Hẹn gặp lại. Chuẩn bị tinh thần cho buổi kiểm tra cuối cùng của bộ sưu tập nhé.”

Sau khi Thẩm Dương rời đi, Lạc Thanh đứng dưới mái hiên, nhìn dòng mưa rơi lấp lánh trong ánh đèn đường, cảm giác vừa bồi hồi vừa hạnh phúc. Cô không biết rằng, khoảnh khắc gần gũi và lặng lẽ này chính là bước ngoặt, mở ra những rung động sâu hơn trong trái tim cô, đồng thời là tiền đề cho những hiểu lầm, xung đột và tình cảm ngọt ngào tiếp theo.

Buổi tối, Lạc Thanh ngồi bên cửa sổ, ghi lại những suy nghĩ về ngày hôm nay. Cô nhớ ánh mắt quan tâm, nụ cười hiếm hoi và những cử chỉ gần gũi của Thẩm Dương. Trái tim cô rộn ràng, xen lẫn hồi hộp và háo hức.

Ở một góc khác của thành phố, Thẩm Dương đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt nhìn xuống dòng xe cộ nhộn nhịp. Anh nhớ lại những khoảnh khắc khi làm việc cùng Lạc Thanh, từ sự tập trung nghiêm túc đến những khoảnh khắc gần gũi. Anh tự nhủ: “Cô gái này… khiến tôi muốn bảo vệ và quan tâm, dù tôi chưa từng thổ lộ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×