Sáng sớm thứ Tư, thành phố Bắc Kinh chìm trong sương mờ. Không khí se lạnh len lỏi qua những tán lá vàng, khiến người đi đường phải siết chặt khăn quàng. Lạc Thanh bước ra khỏi ký túc xá, tay cầm cốc trà nóng, lòng vẫn còn vương vấn sau những khoảnh khắc gần gũi với Thẩm Dương hôm qua.
Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày quan trọng, vì bộ sưu tập nghệ thuật của họ sẽ được chuyển tới triển lãm để chuẩn bị cho buổi khai mạc. Tim cô đập nhanh khi nghĩ đến việc sẽ phải cùng Thẩm Dương hoàn thiện những chi tiết cuối cùng, và hơn hết, cô không muốn để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Khi bước vào phòng làm việc, cô phát hiện Thẩm Dương đã đứng đó, ánh mắt sắc bén quét qua từng bức tranh, từng bảng màu. Anh nhìn thấy cô, gật nhẹ, nhưng không nở nụ cười như mọi khi. Thay vào đó là ánh mắt nghiêm nghị, khiến Lạc Thanh cảm thấy một chút áp lực.
“Chúng ta cần kiểm tra tất cả trước khi chuyển đến triển lãm. Cậu chuẩn bị chưa?” anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng có phần lạnh lùng hơn bình thường.
“Vâng… tôi đã sẵn sàng,” cô đáp, cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng bắt đầu nặng trĩu.
Trong khi Lạc Thanh chuẩn bị các bản phác thảo và kiểm tra màu sắc, Thẩm Dương gọi điện thoại. Khi nghe máy, giọng anh nghiêm trọng hơn, và Lạc Thanh vô tình nghe được một vài từ khóa:
“… không thể để cô ấy biết… phải xử lý… cẩn thận với phác thảo…”
Cô nhíu mày, cảm giác tim như thắt lại. Cô không rõ anh đang nói gì, nhưng câu nói ấy khiến cô lập tức tưởng rằng Thẩm Dương đang giấu cô điều gì quan trọng, hoặc tệ hơn, anh không tin tưởng năng lực của cô.
Cô lặng lẽ rút điện thoại ra, muốn nhắn tin cho một người bạn để trút bầu tâm sự, nhưng sự tò mò và bực bội khiến cô không thể kiềm chế. Cô tự nhủ: “Sao anh ấy có thể giấu tôi chuyện gì chứ? Chúng tôi đang hợp tác mà…”
Buổi chiều, khi hai người cùng di chuyển các bức tranh lớn tới xe tải, Lạc Thanh vẫn còn băn khoăn. Trong lúc nâng một bức tranh nặng, cô vô tình thở dài và lẩm bẩm:
“Không biết anh ấy có thực sự tin tưởng tôi không…”
Thẩm Dương nghe thấy, liền dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô. “Cậu vừa nói gì?”
Cô giật mình, đỏ mặt: “À… tôi chỉ… lo lắng thôi…”
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Dương hiểu lầm ý cô, cho rằng cô đang nghi ngờ năng lực và quyết định của anh. Anh nhíu mày, giọng điềm tĩnh nhưng hơi lạnh: “Nếu đã lo lắng, cậu nên tập trung vào công việc thay vì nghi ngờ tôi.”
Lạc Thanh bàng hoàng, cảm thấy bị tổn thương. Cô chưa từng nghĩ rằng một lời thở dài vô ý lại khiến Thẩm Dương hiểu lầm nghiêm trọng đến vậy. Cô cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng mắt đỏ lên vì vừa bối rối vừa thất vọng.
Sau khi xe tải chở bộ sưu tập rời đi, Lạc Thanh trở về phòng ký túc xá, ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn dòng mưa nhẹ bắt đầu rơi ngoài trời. Cô cảm thấy một hỗn hợp cảm xúc khó tả: vừa bực bội, vừa tổn thương, vừa nhớ những khoảnh khắc gần gũi trước đây.
Cô tự nhủ: “Có lẽ… anh ấy thật sự khó gần. Tôi… không nên quá kỳ vọng.”
Cùng lúc đó, Thẩm Dương đứng trước cửa sổ văn phòng của mình, ánh mắt nhìn xuống dòng phố đông đúc. Anh cũng cảm thấy bực bội và phiền lòng. Anh chưa từng nghĩ rằng một câu nói vô tình của Lạc Thanh lại khiến anh cảm giác bị nghi ngờ, đồng thời, anh tự nhủ: “Cô gái này… quá dễ bối rối. Tôi phải thận trọng hơn khi giao tiếp với cô ấy.”
Ngày hôm sau, Lạc Thanh tới trung tâm triển lãm, quyết định tập trung hoàn toàn vào công việc. Cô cố gắng không nghĩ đến hiểu lầm ngày hôm qua, nhưng sự căng thẳng và áp lực từ dự án khiến cô càng dễ nhạy cảm.
Trong khi kiểm tra từng chi tiết, cô gặp Thẩm Dương đang đứng bên một bức tranh lớn, nhìn chăm chú vào các chi tiết nhỏ. Anh không nói gì, chỉ nhíu mày và chỉnh sửa nhẹ các màu sắc.
Khoảnh khắc yên lặng, Lạc Thanh cảm thấy khoảng cách giữa họ ngày càng lớn. Cô tự nhủ: “Chúng tôi đang hợp tác, nhưng… hình như mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều có thể gây hiểu lầm.”
Nhưng rồi, khi cô đang nghiêng người chỉnh lại một chi tiết nhỏ trên bức tranh, tay họ vô tình chạm nhau. Ánh mắt họ gặp nhau, im lặng nhưng đầy sức nặng. Lạc Thanh đỏ mặt, không nói gì, còn Thẩm Dương hít một hơi sâu, trong lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn: vừa bực bội, vừa lo lắng, nhưng không thể phủ nhận sự quan tâm đang dâng lên.
Buổi chiều, Thẩm Dương quyết định nói chuyện trực tiếp với Lạc Thanh để giải quyết hiểu lầm. Anh mời cô ra ngoài, đi bộ quanh khuôn viên triển lãm. Trời thu nhẹ, lá vàng rơi rải rác trên lối đi, ánh sáng vàng dịu chiếu qua những tán cây.
“Cậu… có lẽ hiểu nhầm ý tôi hôm qua,” anh mở lời, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc. “Tôi không bao giờ nghi ngờ năng lực của cậu. Những gì tôi nói chỉ là… để cậu tập trung và hoàn thiện tác phẩm tốt nhất.”
Lạc Thanh nhìn anh, mắt hơi đỏ, giọng run run: “Vâng… tôi… tôi hiểu rồi. Tôi chỉ… lo lắng quá thôi.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt dịu lại: “Cậu không cần quá áp lực. Chúng ta hợp tác, tôi sẽ hỗ trợ cậu hết sức.”
Khoảnh khắc này, khoảng cách giữa họ dường như tan biến. Hiểu lầm được giải quyết, nhưng đồng thời, nó cũng khiến cả hai nhận ra cảm xúc thực sự của mình: sự quan tâm, bối rối, và cả rung động thầm kín đang dâng lên từng phút.
Khi chiều xuống, họ đứng dưới tán cây, mưa thu nhẹ rơi lất phất. Thẩm Dương nhìn Lạc Thanh, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự chân thành:
“Cậu… đã tiến bộ rất nhiều. Tôi… hài lòng với công việc của cậu.”
Lạc Thanh đỏ mặt, không nói gì, chỉ mỉm cười nhỏ. Cô cảm thấy hạnh phúc xen lẫn bối rối, nhận ra rằng những hiểu lầm, dù gây áp lực, cũng là chất xúc tác để hai người hiểu nhau hơn, gần gũi hơn.