thú vui bị khóa

Chương 3: CĂN PHÒNG TẬP KÍN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Thanh buộc phải tham gia vào giai đoạn chuẩn bị sản xuất của Lục Dực. Điều đó đồng nghĩa với việc anh phải dành thời gian không giới hạn bên cạnh ngôi sao này. Lục Dực không ngừng gây áp lực.

"Tôi không thích làm việc trong văn phòng," Lục Dực tuyên bố một cách độc đoán. "Khán giả cần thấy một Lục Dực chân thực, và chỉ có tôi mới biết cách thể hiện điều đó. Lâm Thanh, anh phải hiểu tôi ở mức độ sâu sắc nhất."

Sau đó, Lục Dực ra lệnh đưa Lâm Thanh đến căn hộ penthouse riêng tư của hắn, nằm trên tầng cao nhất của một tòa tháp khác. Căn hộ sang trọng, với kính bao quanh từ sàn đến trần, tạo cảm giác như đang bị phơi bày nhưng đồng thời cũng bị cô lập hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.

"Từ giờ, chúng ta sẽ làm việc ở đây," Lục Dực nói, đóng sầm cánh cửa bảo mật. "Không có trợ lý, không có điện thoại. Chỉ có anh và tôi. Tôi cần sự tập trung tuyệt đối."

Lâm Thanh cảm thấy toàn bộ không gian bị kiểm soát. Anh biết đây không phải là yêu cầu công việc, mà là một trò chơi quyền lực của Lục Dực, nơi hắn cố gắng phá vỡ ranh giới và kiểm soát mọi không gian riêng tư của anh.

"Ngài Lục Dực, tôi đã gửi kịch bản qua email. Tôi không nghĩ chúng ta cần phải... gần gũi như vậy," Lâm Thanh cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp, dù anh cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp.

"Cần, rất cần," Lục Dực cười khẩy. Hắn tiến đến, bật một bản nhạc không lời du dương, và rót rượu vang đỏ. "Kịch bản là về sự chiếm hữu, Lâm Thanh. Về việc một người sẵn lòng phá hủy thế giới để giữ lấy thứ mình yêu. Anh phải đặt mình vào vị trí nhân vật."

Lục Dực bắt đầu bài tập diễn xuất của mình, nhưng nó không hề giống diễn xuất, mà giống một cuộc tấn công cá nhân hơn.

Hắn tiến lại gần Lâm Thanh, áp sát anh vào bức tường kính lạnh lẽo. Ánh đèn đường phố lấp lánh phản chiếu vào đôi mắt Lục Dực, khiến hắn trông nguy hiểm và quyến rũ một cách bệnh hoạn.

"Nhân vật của tôi khao khát thứ mà hắn không thể có," Lục Dực thì thầm, giọng hắn trầm khàn, như một lời thú tội. "Thứ mà hắn muốn sở hữu, kiểm soát, và giam cầm. Anh, Lâm Thanh, hãy tưởng tượng mình là thứ đó."

Hắn dùng hai tay áp vào vai Lâm Thanh, cố định anh. "Nếu tôi muốn anh quỳ xuống cầu xin tôi thả anh ra, anh có làm không?"

Lâm Thanh cứng đờ. Cảm giác bị áp chế hoàn toàn khiến anh vừa giận dữ vừa run rẩy. "Tôi không phải diễn viên. Đừng dùng tôi để thỏa mãn sự ích kỷ của anh."

"Chính sự chống đối của anh càng khiến tôi muốn bẻ gãy nó," Lục Dực nói. Hắn bắt đầu dùng ngón cái miết nhẹ lên cổ họng Lâm Thanh, hành động cưỡng chế thể xác nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. "Anh sợ tôi, Lâm Thanh. Nhưng sự sợ hãi của anh kích thích tôi."

Lâm Thanh nuốt khan, anh cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập. Đây là H+ Gợi ý: Sự kích thích tình dục không đến từ hành động rõ ràng, mà từ sự kiểm soát, sự đe dọa và cảm giác làm điều cấm kỵ.

Đúng lúc đó, Lục Dực đưa tay lên, nhẹ nhàng lật ngược cổ tay Lâm Thanh. Hắn nhìn chằm chằm vào vết sẹo nhỏ trên cổ tay anh – vết sẹo mà Lục Sâm đã chạm vào ở chương trước.

Khuôn mặt Lục Dực thay đổi. Ánh mắt hắn trở nên u ám. "Vết sẹo này..."

Hắn không nói hết câu, nhưng Lục Dực dường như nhận ra một điều gì đó mơ hồ: có lẽ Lâm Thanh không chỉ là một biên kịch lạnh lùng, mà còn là một người mang trong mình những tổn thương. Và điều này khiến Lục Dực nghĩ đến một người cũ, người đã từng chịu đựng đau khổ. Yếu tố thế thân tinh thần nhẹ thoáng qua.

Sự khám phá này khiến sự chiếm hữu của Lục Dực chuyển từ sự thù địch sang sự khao khát bảo vệ và sở hữu một cách bệnh hoạn.

"Được rồi. Bài tập kết thúc." Lục Dực buông Lâm Thanh ra, nhưng bàn tay hắn vẫn còn nóng rực. "Chúng ta sẽ làm việc thêm cho đến bình minh."

Lục Dực đã kiểm soát không gian, kiểm soát thời gian, và gần như kiểm soát cả hơi thở của Lâm Thanh. Lâm Thanh biết, anh đã chính thức bước vào Lồng Son của Lục Dực, dưới danh nghĩa công việc. Anh nhìn ra ngoài cửa kính, nhớ lại Lục Sâm và bí mật của mình, cảm thấy bất lực. Anh đã bị mắc kẹt giữa hai anh em quyền lực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×