Sáng hôm ấy, Hà An như thường lệ, đến công ty sớm hơn mọi người. Cô ngồi xuống bàn làm việc, mở laptop, chỉnh lại bản kế hoạch quảng cáo đang dang dở. Mọi thứ trong căn phòng vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím lách cách và tiếng gió luồn qua cửa kính.
Đúng chín giờ, phòng nội dung bắt đầu rộn ràng. Nhân sự dẫn theo một người đàn ông cao lớn, ăn mặc chỉn chu nhưng lại toát ra vẻ kiêu ngạo lạ lùng. Anh ta mặc sơ mi trắng mở hờ hai cúc, quần tây đen vừa vặn, mái tóc được vuốt keo gọn gàng. Khi anh ta mỉm cười, cả căn phòng như sáng bừng. Đó chính là Trần Minh – nhân viên mới được chuyển từ công ty đối tác sang.
Ngay khi bước vào, Minh liếc mắt một vòng, nụ cười khẽ nhếch, ánh nhìn lướt qua các cô gái trong phòng. Hầu hết đều khẽ đỏ mặt, thì thầm với nhau. Chỉ có Hà An, ngồi ở góc bàn, dường như chẳng mấy quan tâm.
“Đây là Trần Minh, sẽ phụ trách dự án lớn cùng phòng ta,” nhân sự giới thiệu.
Hà An ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Minh. Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ thấy một gương mặt… quá mức hoàn hảo, nhưng nụ cười lại mang chút tự mãn khó chịu. Không hiểu sao, trực giác liền mách bảo: Anh ta là kiểu người rắc rối.
Buổi trưa, khi mọi người rủ nhau ra ngoài ăn, Hà An ở lại văn phòng để hoàn thành nốt báo cáo. Cô ra máy in, vừa cắm USB vào thì từ phía sau, một giọng nam trầm ấm vang lên:
“Cho tôi mượn trước nhé.”
Hà An còn chưa kịp phản ứng, Trần Minh đã thản nhiên giật tờ giấy từ khay in ra.
“Anh làm gì vậy?” – Hà An cau mày.
“À, xin lỗi. Tôi gấp quá, cần in bản kế hoạch để gặp sếp. Cô in sau cũng được mà?” – Minh nói, giọng vừa lịch sự vừa… tùy tiện.
Hà An hít một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Anh có thể chờ thêm hai phút. Tôi đã bấm in trước anh.”
Minh khẽ nhún vai, đặt chồng giấy của mình lên bàn, nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa chọc ghẹo: “Cô gái này, cứng nhỉ. Nhưng thôi, để tôi nhường.”
Câu nói tưởng như dễ nghe, nhưng trong giọng điệu lại ẩn đầy sự trêu chọc. Hà An siết chặt tập hồ sơ, cảm thấy tim mình bực bội hơn bao giờ hết.
Chiều hôm đó, trong buổi họp nhóm, Minh ngồi đối diện Hà An. Khi trưởng phòng yêu cầu phân chia nhiệm vụ, Minh bất ngờ nở nụ cười:
“Hay để tôi và cô… Hà An, cùng phụ trách phần ý tưởng chính? Tôi tin chúng ta sẽ có những ‘va chạm thú vị’.”
Cả phòng bật cười. Hà An cứng đờ, mặt đỏ bừng.
“Va chạm thú vị?” – cô lặp lại, giọng lạnh ngắt.
Minh nhún vai, ánh mắt lấp lánh đầy ẩn ý.
Từ giây phút ấy, Hà An đã chắc chắn: người đàn ông này chỉ mang lại rắc rối. Còn với Minh, anh lại thấy thú vị vô cùng. Lần đầu tiên, có một cô gái không ngả nghiêng trước nụ cười của anh, mà còn dám thẳng thừng phản ứng.
Ấn tượng đầu tiên, với Hà An, là kẻ vô duyên, tự mãn. Còn với Minh, là một “con mồi” khó nhằn nhưng hấp dẫn đến lạ.