thương em giữa ngàn sai lầm

Chương 4: Bất đắc dĩ phải kề bên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi họp hôm đó, trưởng phòng đưa ra quyết định cuối cùng: Hà An và Trần Minh sẽ trở thành cặp đôi “chủ lực” cho dự án quảng bá thương hiệu sắp tới của công ty.

Nghe xong, Hà An lặng người. Cô không tin nổi số phận lại trêu ngươi đến thế. Nếu phải hợp tác với một đồng nghiệp nghiêm túc, chắc chắn cô sẽ thấy thoải mái. Nhưng Trần Minh – kẻ vừa vô duyên vừa ngạo mạn – thì hoàn toàn ngược lại.

“An, em giỏi chi tiết và triển khai. Còn Minh có đầu óc sáng tạo. Hai người bổ trợ cho nhau sẽ rất tốt.” – trưởng phòng cười thân thiện.

Hà An chỉ biết gật đầu. Cô không muốn tranh cãi, càng không muốn để đồng nghiệp thấy mình nhỏ nhen. Thế nhưng, trong lòng, một sự khó chịu âm ỉ lan rộng.

Ngày đầu tiên bắt tay vào công việc, họ đã không tránh khỏi va chạm.

Hà An chuẩn bị sẵn bảng phân tích thị trường chi tiết, số liệu rõ ràng, dự báo xu hướng cụ thể. Cô cẩn thận in thành tập dày, đánh dấu màu ở từng mục.

Trong khi đó, Minh chỉ mang một chiếc iPad, trình bày vài ý tưởng sơ sài bằng hình ảnh và gạch đầu dòng.

“Chiến dịch phải gây ấn tượng ngay từ giây đầu tiên. Tôi nghĩ nên làm một TVC mang màu sắc táo bạo, gợi cảm giác ‘đập tan khuôn mẫu’.” – Minh hăng hái nói.

Hà An nhíu mày, ngắt lời:
“Khách hàng của sản phẩm này là phụ nữ từ ba mươi đến bốn mươi tuổi, thiên về sự an toàn và tin cậy. Một chiến dịch quá táo bạo sẽ phản tác dụng.”

Minh xoay bút trong tay, mỉm cười đầy thách thức:
“Chính vì vậy mới cần táo bạo. Nếu cứ rập khuôn, làm sao nổi bật giữa hàng loạt thương hiệu khác? Hà An, cô có quá… bảo thủ không?”

Cả nhóm im lặng, ánh mắt lần lượt nhìn hai người. Không khí như căng ra.

Hà An cắn môi, đáp gọn:
“Tôi không bảo thủ. Tôi chỉ dựa trên dữ liệu.”

Câu trả lời khiến Minh bật cười khẽ, ánh mắt lại ánh lên tia hứng thú. Anh ngả lưng ra ghế, khoanh tay:
“Được thôi. Vậy thì ta thử kết hợp cả hai cách. Nếu thất bại, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Cuối cùng, trưởng phòng đồng ý để họ cùng phát triển song song hai hướng rồi thử nghiệm phản hồi khách hàng. Hà An miễn cưỡng chấp nhận, nhưng trong lòng càng thêm bực bội.

Những ngày sau đó, Hà An và Minh liên tục phải làm việc chung. Họ ngồi cạnh nhau trong phòng họp, cùng bàn luận ý tưởng, cùng sửa kịch bản, cùng đi khảo sát thị trường.

Với Hà An, mỗi ngày như một cuộc thử thách. Minh thì ngông nghênh, lúc nào cũng buông lời đùa cợt. Có lần, khi Hà An đang nghiêm túc ghi chép ý kiến khách hàng, Minh nghiêng người thì thầm:

“Cô có biết lúc cau mày trông mình già thêm mấy tuổi không?”

Hà An trợn mắt:
“Anh làm ơn tập trung vào công việc.”

Minh nhún vai, cười ranh mãnh:
“Tôi đang tập trung đấy. Tập trung vào biểu cảm thú vị của cô.”

Hà An nghẹn lời, hít một hơi thật sâu để kìm nén.

Nhưng dẫu khó chịu đến đâu, cô cũng không thể phủ nhận Minh có khả năng sáng tạo đáng nể. Anh luôn nghĩ ra những chi tiết bất ngờ, những góc nhìn mới mẻ mà Hà An chưa từng thử. Mỗi lần họ tranh luận, kết quả cuối cùng lại mở ra một hướng đi táo bạo nhưng vẫn an toàn.

Và dường như chính sự khác biệt ấy buộc họ phải… kề bên. Mỗi bước đi trong dự án, cả hai đều cần nhau để cân bằng.

Một buổi tối muộn, văn phòng chỉ còn ánh đèn vàng hắt ra từ góc phòng. Hà An vẫn ngồi trước máy tính, gõ nốt phần báo cáo. Trần Minh bước tới, đặt một lon cà phê lạnh lên bàn cô.

“Uống đi. Thức khuya mà chỉ có nước lọc thì chán chết.” – anh nói, giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn thường ngày.

Hà An thoáng ngạc nhiên. Cô nhìn lon cà phê, rồi nhìn anh. Trần Minh ngồi xuống ghế bên cạnh, mở laptop, bắt đầu chỉnh sửa storyboard. Không trêu chọc, không ngạo nghễ, chỉ lặng lẽ làm việc.

Trong khoảnh khắc ấy, Hà An bất giác thấy… bối rối. Lần đầu tiên, cô nhận ra: có lẽ, không phải lúc nào Trần Minh cũng chỉ là một kẻ phong lưu, bất cần.

Kể từ ngày đó, họ dần quen với việc bất đắc dĩ phải kề bên. Và chính sự gần gũi ấy, dù miễn cưỡng, lại là khởi đầu cho một chuỗi rắc rối dài bất tận sau này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×