Con đường làng trải dài, lác đác vài bóng người đi chậm rãi dưới ánh hoàng hôn. An Nhiên kéo vali theo sau, đôi giày thể thao đã bám bụi sau chuyến xe dài. Trong lòng cô vừa hồi hộp vừa lạ lẫm. Lần đầu tiên, cô phải rời thành phố náo nhiệt để sống cùng… chú Khải – người đàn ông mà cô chỉ nhớ lờ mờ qua vài lần gặp gỡ trong đám giỗ.
Ngôi nhà hiện ra sau hàng cau thẳng tắp: mái ngói xám trầm, hiên nhà im ắng, cửa gỗ khép hờ. Vừa đặt tay lên cánh cổng, giọng trầm của một người đàn ông vang lên:
“Đến rồi à?”
An Nhiên giật mình. Dưới ánh sáng chạng vạng, chú Khải đứng đó – cao lớn, dáng thẳng, ánh mắt tối sâu khó lường. Không cười, cũng chẳng tỏ vẻ xa cách, chỉ bình thản nhìn cô. Cái nhìn ấy khiến tim cô bất giác run nhẹ, dù lý trí nhắc nhở: đó là chú của mình.
Trong căn bếp nhỏ, mùi cơm nóng và cá kho dậy lên. An Nhiên ngồi đối diện chú Khải nơi bàn ăn gỗ, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Chú ăn chậm, ít nói, chỉ đôi khi nhắc: “Ăn đi. Đừng ngồi mân mê bát đũa.”
Cô vội gật đầu, gắp miếng cá, suýt cắn trúng lưỡi vì quá căng thẳng. Khi ngẩng lên, cô vô tình bắt gặp ánh mắt chú. Lạnh lùng, nhưng sâu và như đang nhìn thấu cô. Nhanh chóng cúi đầu, An Nhiên lí nhí: “Dạ…”
Sự im lặng làm bữa cơm nặng nề. Cô cố tìm chuyện để nói, nhưng giọng nghèn nghẹn chẳng ra hơi. Đến khi dọn bát, cô vụng về làm rơi đôi đũa xuống sàn. Cúi xuống nhặt, bàn tay cô chạm phải tay chú – thoáng thôi, nhưng đủ làm cơ thể run bắn.
Khoảnh khắc ấy, cả hai ngước lên. Chú Khải chỉ nhíu mày, ánh mắt không rõ ý. An Nhiên đỏ mặt, rụt tay lại. Không ai nói thêm câu gì, nhưng bầu không khí trong bếp dường như đặc quánh, ngập ngừng mà khó rời.
Đêm phủ xuống. Trong căn phòng nhỏ mới sắp xếp cho cô, tiếng gió lùa qua khe cửa, tiếng kim đồng hồ tích tắc nghe rõ mồn một. An Nhiên nằm xoay trở liên tục, mắt mở trân trân nhìn trần nhà.
Tiếng bước chân ngoài hành lang bất ngờ vang lên. Đều đặn, chậm rãi. Cửa phòng cô không khóa. Trái tim đập mạnh như muốn vỡ tung. Tiếng bước chân dừng ngay trước cửa. Im lặng. Rồi lại vang xa dần.
An Nhiên cắn môi, lặng người trong chăn. Trong đầu thoáng qua hình ảnh: nếu chú Khải bất ngờ đẩy cửa, nếu ánh mắt kia lại dừng nơi cô… thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ý nghĩ ấy khiến máu trong người dồn lên, nóng ran.
Cô tự nhủ: Không được. Đó là chú. Chỉ là chú thôi. Nhưng càng trốn tránh, hình bóng người đàn ông kia càng rõ rệt, nặng nề.
Đêm đầu tiên tại ngôi nhà ấy, An Nhiên hiểu: sự bình yên chỉ là bề ngoài. Đằng sau, có một bí mật âm thầm đang chờ, một cánh cửa nếu đã mở, cô sẽ không bao giờ quay lại được nữa.