Sáng hôm sau, An Nhiên tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ. Ánh nắng len qua khe cửa sổ, rọi vào gương mặt ngái ngủ. Cô ngồi dậy, chợt nhớ ra hôm nay chính thức bắt đầu cuộc sống mới ở đây.
Trong bếp, chú Khải đã chuẩn bị sẵn bữa sáng đơn giản: trứng ốp la, bánh mì và một ấm trà nóng. Ông ít nói, chỉ nhắc nhở vài câu:
“Ăn đi, rồi lát quen dần. Ở đây không như thành phố.”
An Nhiên gật đầu, vừa ăn vừa kín đáo quan sát. Người đàn ông trước mặt lúc nào cũng điềm tĩnh, từ cách nhấp trà đến dáng ngồi thẳng. Càng nhìn, cô càng thấy lạ: sao chú lại có thể sống một mình, tách biệt với thế giới bên ngoài như thế?
Sau bữa sáng, cô đi dạo quanh nhà. Ngôi nhà rộng, gọn gàng, nhưng có cảm giác lạnh lẽo như thiếu hơi thở của phụ nữ. Bước chân trên sàn gỗ kêu cọt kẹt, vang vọng khắp hành lang dài.
Buổi trưa oi ả, An Nhiên quyết định tắm rửa. Phòng tắm nhỏ nhưng sạch sẽ, cửa kính mờ. Cô bật nước, làn hơi nóng phủ khắp, làm gương mờ trắng. Vừa tắm, cô vừa ngân nga khe khẽ, quên mất thế giới bên ngoài.
Bất chợt, cánh cửa phòng tắm bật mở.
“An Nhiên—” Giọng chú Khải vang lên, cứng đờ ngay khi ánh mắt chạm phải cảnh tượng trong làn hơi nước.
Cô giật mình hét khẽ, vội kéo khăn tắm quấn vội quanh người. Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, tim đập loạn:
“Chú! Chú không biết gõ cửa sao?”
Khải sững lại một giây, đôi mắt thoáng biến đổi, rồi nhanh chóng dời đi:
“Tưởng phòng trống. Lần sau nhớ khóa.”
Cánh cửa đóng sập, để lại An Nhiên ôm ngực thở hổn hển, mặt nóng ran.
Sau sự cố ấy, cả buổi chiều, cô tránh không dám nhìn thẳng vào chú. Nhưng lạ thay, mỗi khi nhớ đến khoảnh khắc ánh mắt kia dừng lại, trong lòng cô lại rộn lên một cảm giác khó gọi tên – vừa tức giận, vừa… bối rối.
Chiều muộn, mưa đổ bất ngờ. Điện chập chờn, hành lang tối om. An Nhiên chạy vội về phòng, tay ôm chồng sách vừa tìm được trong tủ. Bất ngờ, chân cô trượt trên sàn gỗ ướt, cả người loạng choạng.
Một cánh tay rắn chắc kịp vòng qua eo, kéo cô lại. Trong khoảnh khắc, An Nhiên ngã gọn vào lồng ngực rộng ấm nóng. Mùi hương đàn ông nhè nhẹ ập đến.
“Cẩn thận.” – giọng chú Khải vang ngay trên đỉnh đầu cô, trầm và khàn hơn thường lệ.
An Nhiên sững sờ. Khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận rõ nhịp tim mạnh mẽ của chú qua lớp áo sơ mi. Cô vội đẩy ra, mặt đỏ ửng:
“C… cảm ơn.”
Khải buông tay, ánh mắt sâu không rõ ý. Không ai nói gì thêm, nhưng không khí giữa hai người đã khác hẳn. Một ranh giới nào đó dường như vừa bị lay động.
Đêm hôm ấy, nằm trong phòng, An Nhiên không ngừng nhớ lại ánh mắt kia, vòng tay kia. Đó chỉ là sự cố thôi… phải không? – cô tự nhủ. Nhưng càng tự nhủ, trái tim càng loạn nhịp.