Sáng hôm sau, nắng xuyên qua tán lá, chiếu lên mặt đất những vệt sáng lung linh, như đang nhảy múa trên từng nhánh cúc dại và bông hoa hồng. Linh thức dậy từ sớm, đi ra sân trước cửa tiệm, nơi những chậu hoa cô vừa cắm hôm qua vẫn còn đọng sương mai. Một luồng gió nhẹ thổi qua, đưa hương cỏ và hoa dại vào trong tiệm, khiến cô cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm.
Hôm nay là một ngày quan trọng với cô, bởi cô sẽ bán bó hoa đầu tiên. Dù đã mở cửa tiệm được vài ngày, Linh vẫn chưa có khách chính thức nào mua hoa. Mọi người trong làng còn đang quan sát cô, cô gái thành phố đến mở tiệm hoa giữa dốc núi, và họ chưa biết liệu tiệm hoa này có “sống” được hay không. Linh vừa hồi hộp vừa háo hức.
Cô xếp những bông hồng cam nhạt, cẩm chướng tím và vài cành lan trắng thành từng bó nhỏ, đặt trước cửa. Mỗi bó đều được cô cắm cẩn thận, như muốn gửi gắm một thông điệp nhỏ: “Ngày mới, hy vọng mới.”
Chợt, tiếng xe đạp ken két vang lên từ con đường làng. Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, khuôn mặt hằn vết thời gian nhưng ánh mắt vẫn rạng rỡ. Trên tay bà cầm một tấm khăn hoa màu sẫm, có vẻ bà đang đi chợ gần đó.
“Chào cô, tôi… tôi thấy tiệm hoa của cô đẹp quá, có thể mua một bó hoa không?” bà hỏi, giọng pha chút ngại ngùng.
Linh hơi ngạc nhiên, nhưng gật đầu: “Dạ, tất nhiên rồi. Cô thích hoa gì ạ?”
Người phụ nữ lúng túng nhìn quanh, rồi chỉ vào bó hoa hồng cam nhạt: “Cái này được không? Nó… thật nhẹ nhàng và đẹp quá.”
Linh cẩn thận lấy bó hoa ra, chỉnh lại cành hoa một chút cho thẳng, buộc dây ruy băng màu trắng. Khi đưa cho bà, cô không khỏi thấy tim mình rung lên. Đây là bó hoa đầu tiên cô bán được, sau bao ngày tự chăm sóc, tự nhặt hoa dại và cắm hoa trong tiệm nhỏ bên dốc núi.
Người phụ nữ nhận bó hoa, đôi tay run run, mắt rưng rưng: “Cảm ơn cô… hôm nay là ngày kỷ niệm 20 năm ngày mất chồng tôi. Tôi muốn đặt một bó hoa… như một lời chào, một lời nhắn gửi.”
Linh lặng người, xúc động đến mức không biết nói gì. Cô nhìn những cánh hoa cam nhạt, tưởng như thấy trong đó cả niềm buồn, cả nỗi cô đơn, cả hy vọng. “Cô… cô sẽ mang về và đặt ở bàn thờ, đúng không?” Linh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Người phụ nữ gật đầu. “Ừ, nó sẽ giúp tôi cảm thấy gần anh ấy hơn. Như thể anh ấy vẫn còn ở đây.”
Khoảnh khắc ấy, Linh hiểu rằng công việc của mình không chỉ là bán hoa, mà là chữa lành cho tâm hồn người khác, từng chút một. Cô thấy trong mắt bà một sự biết ơn, một niềm an ủi nhỏ bé, và chính điều đó khiến cô cảm nhận rõ ràng giá trị của tiệm hoa bên dốc núi.
Sau khi người phụ nữ rời đi, Linh đứng trước cửa tiệm, nhìn những bông hoa còn sót lại trên quầy. Tim cô dâng lên cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Bó hoa đầu tiên bán ra, nhưng điều quan trọng hơn là cô cảm thấy mình đã bắt đầu một hành trình ý nghĩa.
Buổi trưa, khi ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ, Linh bận rộn với việc tưới hoa, cắt tỉa cành héo và xếp lại những bông hoa mới. Tiệm hoa bắt đầu nhộn nhịp hơn, khi một vài người trong làng tò mò ghé lại, hỏi chuyện và mua hoa. Mỗi người đều mang một câu chuyện riêng, một nỗi buồn hoặc niềm vui, và Linh lặng lẽ lắng nghe, từng chút một.
Trong số đó, có cậu bé học sinh lớp sáu, mắt buồn bã, đứng lặng lẽ trước quầy. Linh mỉm cười, hỏi: “Em muốn mua hoa à?”
Cậu bé cúi đầu, tay run run. “Dạ… mẹ cháu vừa mất, cô ạ. Cháu… cháu muốn tặng mẹ một bó hoa.”
Linh nhìn cậu, trái tim mềm nhũn. Cô lấy ra một bó cúc dại nhỏ, xếp lại cho cậu, chỉnh từng cánh hoa. “Đây nhé, tặng mẹ em. Hãy nói với mẹ rằng em luôn nhớ và yêu thương mẹ.”
Cậu bé nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt long lanh nước. Khi cậu rời đi, Linh cảm nhận được niềm vui dịu dàng lan tỏa trong lòng. Một lần nữa, cô nhận ra rằng, mỗi bông hoa là một nhịp cầu nối những tâm hồn đang tổn thương.
Chiều đến, Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con đường dốc núi. Gió thổi qua, mang theo hương hoa và cỏ dại, và cô nghe thấy tiếng chim ríu rít trong tán cây. Những khoảnh khắc như thế khiến cô quên đi những áp lực, những mất mát, và chỉ còn lại sự bình yên trong trái tim.
Buổi tối, khi tiệm đã yên tĩnh, Linh ngồi trên bậc thang trước cửa tiệm, nhấp một ngụm trà nóng, tay cầm một bông hoa hồng cam nhạt. Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu, và mỉm cười. Ngày hôm nay, cô đã bắt đầu chữa lành cho chính mình, và cho những tâm hồn khác.
Trong bóng tối tĩnh lặng, ánh đèn vàng rực từ tiệm chiếu ra, phản chiếu trên những cánh hoa, tạo thành một khoảng sáng ấm áp giữa đồi núi. Linh biết rằng, hành trình phía trước còn dài, nhưng từng bước đi chậm rãi, từng bông hoa được chăm sóc, sẽ dẫn cô đến nơi bình yên mà cô hằng mong đợi.
Và từ sâu thẳm trong lòng, Linh cảm thấy một niềm tin nhẹ nhàng: bó hoa đầu tiên không chỉ là một món hàng bán ra, mà là khởi đầu của một mùa chữa lành mới, cho cô và tất cả những ai tìm đến tiệm hoa bên dốc núi.