tiếng khóc trong tường

Chương 3: Giấc mộng của Lan


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không ai trong nhóm chợp mắt được sau đêm ấy. Tiếng khóc kỳ quái trong tường vẫn văng vẳng, dù khi gần khi xa, như một khúc ru quái gở luồn vào tiềm thức.

Lan là người bị ảnh hưởng nặng nhất. Cô vốn nhạy cảm, dễ xúc động, lại hay tin vào những chuyện tâm linh. Từ tối qua đến giờ, hình ảnh bàn tay nhỏ bé thò ra từ khe gỗ mà Nam thoáng thấy vẫn hiện rõ trong tâm trí cô, dù Nam chưa một lần hé môi kể lại với cả nhóm.

Buổi sáng, khi ánh nắng rọi vào căn nhà, Lan trông hốc hác, mắt thâm quầng. Nhưng lạ lùng thay, cô nói mình không nhớ đã ngủ hay chưa. Cảm giác duy nhất là sự nặng nề trong đầu, như có ai thì thầm suốt bên tai.


Cả nhóm cố gắng tiếp tục công việc. Tuấn lôi bản vẽ ra chỉnh sửa, Nam lo phần ghi chú, Vy và Hằng lo dọn dẹp thêm vài khu vực. Dù vậy, không khí u ám bao trùm. Bất kỳ âm thanh nhỏ nào – tiếng cánh cửa kẽo kẹt, tiếng chuột chạy lạch cạch – đều khiến cả bọn giật thót.

Đến trưa, Lan lặng lẽ biến mất khỏi phòng khách. Ban đầu, không ai để ý, cho đến khi Vy phát hiện:

– Lan đâu rồi?

Cả nhóm hốt hoảng chạy đi tìm. Cuối cùng, họ thấy cô đứng bất động ở hành lang tầng hai. Cửa sổ cuối hành lang mở toang, gió lùa mạnh, rèm cửa bay phần phật. Lan đứng quay lưng lại, mái tóc rối bù bay phất phơ, như một hình bóng xa lạ.

– Lan! – Vy gọi to.

Lan không đáp.

Nam bước nhanh đến, nắm lấy vai cô. Bàn tay anh lạnh ngắt khi chạm vào da cô, dù trời đang nắng gắt. Đôi mắt Lan mở trừng trừng, nhưng ánh nhìn trống rỗng.

– Cậu… cậu làm gì ở đây? – Nam run giọng.

Lan chậm rãi đưa tay, chỉ về bức tường cuối hành lang. Giọng cô vang lên như thì thầm, xa xăm:
– Nó đang khóc… nó gọi mình…

Cả nhóm rùng mình. Hằng bật khóc, ôm chặt lấy Vy. Tuấn thì cố cười, nhưng tiếng cười nghẹn lại, méo mó.

Nam lay mạnh vai Lan:
– Tỉnh lại đi! Ở đây không có gì hết!

Lan chớp mắt, như vừa tỉnh khỏi cơn mộng. Cô ngã gục vào người Nam, run rẩy:
– Tớ… tớ không biết. Tự nhiên tớ đi lên đây… như có ai dắt…

Câu nói bỏ lửng, nhưng ai cũng hiểu.


Đêm hôm đó, họ quyết định ngủ chung một phòng để tiện trông chừng nhau. Tuy nhiên, chẳng ai thực sự ngủ. Nam ngồi dựa lưng vào tường, mắt dán vào cửa, như sợ ai đó sẽ mở nó ra.

Khoảng hai giờ sáng, một âm thanh lạ vang lên. Lúc đầu, chỉ là tiếng lạch cạch nhẹ, nhưng dần dần chuyển thành tiếng gõ đều đặn vào tường.

“Cộc… cộc… cộc…”

Mọi người giật thót. Vy nắm chặt tay Hằng, còn Tuấn lầm bầm:
– Quái quỷ thật…

Lan lúc này đang nằm co ro trong chăn. Nhưng bất chợt, cô ngồi bật dậy, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vô hồn.

– Lan! – Nam kêu lên.

Nhưng cô không đáp. Lan lặng lẽ bước ra khỏi chăn, đôi chân trần kéo lê trên sàn gỗ, tạo nên âm thanh rợn người. Cô tiến thẳng về phía bức tường đối diện, nơi tiếng gõ vẫn vang lên.

Vy bật khóc, ôm lấy Hằng:
– Cậu ấy đang mộng du!

Nam vội lao đến chặn Lan lại. Nhưng lạ thay, sức mạnh của cô lúc ấy ghê gớm đến mức anh phải gồng hết sức mới giữ được. Cô không nói, không thở mạnh, chỉ tiếp tục bước, như bị một sợi dây vô hình kéo đi.

Tuấn hoảng loạn, vớ lấy cây chổi trong góc, dằn mạnh xuống sàn:
– Đủ rồi! Ai đó đùa thì hiện ra đi!

Ngay khi tiếng quát của Tuấn vang lên, tiếng gõ bỗng ngừng hẳn. Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của từng người. Lan cũng dừng lại, cơ thể mềm nhũn, ngã quỵ trong vòng tay Nam.


Sáng hôm sau, Lan thức dậy với gương mặt trắng bệch. Cô không nhớ đã làm gì đêm qua. Khi nghe Nam kể lại, cô chỉ biết ôm đầu khóc nức nở.

– Mình không muốn ở đây nữa… – giọng cô lạc đi. – Ngôi nhà này không bình thường… nó muốn nuốt chửng chúng ta.

Nhưng Nam lắc đầu, ánh mắt kiên quyết:
– Chúng ta chưa thể đi. Nếu bỏ giữa chừng, đồ án sẽ thất bại. Thầy đã giao cho chúng ta nhiệm vụ khảo sát nhà này. Chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi.

– Vài ngày? – Vy hét lên. – Cậu không thấy nó nguy hiểm sao? Cậu muốn chờ đến khi ai đó bị kéo vào trong tường mới chịu bỏ đi à?

Lời Vy khiến không khí trở nên ngột ngạt. Tuấn im lặng, lần đầu tiên không còn cười cợt. Hằng chỉ biết ôm mặt khóc.

Nam nhìn mọi người, đôi mắt thoáng qua sự giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng. Trong lòng anh, hình ảnh bàn tay nhỏ bé trên cầu thang vẫn ám ảnh. Anh biết, ở đây có một thứ gì đó… nhưng anh không muốn thừa nhận.


Tối hôm ấy, trước khi đi ngủ, Lan lặng lẽ lấy giấy bút. Cô bắt đầu viết lại những gì mình nhớ được trong mơ: hành lang dài hun hút, bức tường rạn nứt, và tiếng khóc vang vọng. Nhưng lần này, cô viết thêm một chi tiết mới:

“Trong giấc mơ, mình thấy một đứa bé gái. Nó đứng sát tường, quay lưng lại. Khi mình gọi, nó từ từ quay đầu, nhưng… mặt nó không có gì cả. Chỉ là một khoảng trống trắng toát.”

Lan rùng mình, buông bút. Bức tường trước mặt cô bỗng như chuyển động, những vết nứt ngoằn ngoèo run rẩy như mạch máu.

Và từ trong sâu thẳm, tiếng khóc lại vang lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×