tiếng khóc trong tường

Chương 4: Bức tường có khoảng trống


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, không khí trong nhóm nặng nề như một tấm màn ẩm thấp bao phủ. Không ai dám nhắc đến giấc mơ và cơn mộng du của Lan nữa, nhưng ánh mắt họ khi nhìn nhau đều thấp thoáng sự sợ hãi.

Tuấn là người lên tiếng trước. Anh vốn hay đùa cợt, nhưng giờ giọng lại trầm khàn:
– Mấy cậu có để ý không? Tiếng khóc… luôn vang lên từ cùng một chỗ.

Cả bốn người kia đồng loạt ngẩng đầu. Tuấn đưa tay chỉ về cuối hành lang tầng hai, nơi Lan từng đứng trong trạng thái mộng du.

– Ừ… – Nam gật đầu. – Chính là bức tường đó. Đêm nào cũng vậy.

Vy rùng mình, kéo Hằng lại gần. Cô lắc đầu liên tục:
– Đừng… đừng lại gần đó nữa. Hôm qua còn chưa đủ hay sao?

Nhưng trong ánh mắt Nam ánh lên sự quyết liệt. Anh không chịu lùi bước.
– Nếu không tìm hiểu, chúng ta sẽ chẳng bao giờ yên ổn được.


Chiều hôm đó, cả nhóm mang đèn pin, búa, và một chiếc đục gỉ sét tìm được trong kho. Họ đứng trước bức tường loang lổ, cũ kỹ, nơi lớp sơn bong tróc lộ ra những đường gạch xám xịt.

Lan ôm chặt quyển sổ trong tay, trong đó có trang ghi lại giấc mơ với đứa bé không mặt. Mỗi khi nhìn vào bức tường, cô thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Nam lấy hết can đảm, áp tai vào tường. Ban đầu chỉ là sự im lặng, nhưng rồi… một tiếng “thịch” rất khẽ vang lên từ bên trong, như thể có ai đó gõ trả lời.

Anh lùi lại, sắc mặt tái đi:
– Bên trong… có khoảng trống.

Câu nói khiến cả nhóm chết lặng.

– Khoảng trống? – Hằng run rẩy. – Ý cậu là… bên trong có phòng ẩn?

Tuấn liếc sang Nam, rồi nhìn lại vết nứt chạy dài trên tường. Anh gằn giọng, cố trấn an chính mình:
– Chỉ có một cách để biết.


Họ bắt đầu dùng búa đập thử vào những viên gạch. Tiếng kim loại chạm vào vữa vang vọng, chát chúa. Mỗi lần búa nện xuống, bụi bay mù mịt, mùi nấm mốc bốc ra, nồng nặc đến khó chịu.

Lan che miệng ho sặc sụa, nhưng vẫn dõi mắt căng thẳng theo từng vết rạn trên tường. Trong tai cô, dường như tiếng khóc lại vọng lên, rõ ràng hơn, ai oán hơn.

“Hu… hu…”

Cô thét lên:
– Dừng lại! Đừng đập nữa! Nó… nó đang khóc to hơn đấy!

Nhưng Nam nghiến răng:
– Chính vì thế mới càng phải tiếp tục! Nếu bên trong có ai đó, chúng ta không thể bỏ mặc!

Tiếng búa vang lên không ngừng. Rồi cuối cùng, một viên gạch bật ra, rơi xuống đất, để lộ một lỗ hổng đen ngòm.

Cả nhóm nín thở.

Từ bên trong, một luồng hơi lạnh phả ra, mang theo mùi tanh hôi khó tả. Vy lập tức bịt mũi, mặt tái mét:
– Trời ơi… mùi gì ghê quá…

Tuấn soi đèn pin vào trong lỗ hổng. Ánh sáng chỉ xuyên được vài chục phân, trước khi bị bóng tối nuốt chửng. Bên trong, rõ ràng không phải nền gạch đặc, mà là một khoảng rỗng rộng lớn.

– Có… có căn phòng thật. – Tuấn lắp bắp.

Hằng nắm chặt tay Vy, thì thầm:
– Tại sao lại xây một căn phòng rồi bịt kín thế này?


Họ mở rộng thêm lỗ hổng, đủ lớn để có thể nhìn rõ hơn. Ánh đèn pin quét vào, để lộ những vết tường ẩm mốc, những mảng sơn bong tróc lấm lem. Nhưng có một chi tiết khiến tất cả chết đứng: trên mảng tường bên trong, có những dấu vết cào xước loang lổ, như bàn tay nhỏ bé từng tuyệt vọng khắc lên.

Lan ngã quỵ xuống, khóc nấc:
– Không… không thể nào…

Tuấn run tay đến mức gần đánh rơi đèn pin.

Vy gào lên:
– Đủ rồi! Chúng ta phải đi khỏi đây ngay lập tức!

Nhưng Nam vẫn đứng chết lặng trước lỗ hổng. Đôi mắt anh mở to, phản chiếu ánh đèn pin đang rung rinh. Trong đầu anh, hình ảnh bàn tay nhỏ bé trên cầu thang lại ùa về, chồng chéo lên dấu vết trên tường.

Anh thì thầm, như nói với chính mình:
– Có ai đó… từng bị nhốt ở đây…


Tối hôm đó, không ai nói thêm một lời. Họ ngồi trong phòng khách, từng người như rơi vào khoảng trống riêng. Mùi hôi từ lỗ hổng dường như vẫn len lỏi khắp căn nhà, ám vào quần áo, vào cả hơi thở.

Lan co ro trong chăn, mắt đỏ hoe, không ngừng lẩm bẩm:
– Nó vẫn còn ở đó… nó chưa rời đi…

Nam lặng lẽ cầm cuốn sổ ghi chú. Anh viết vào đó một dòng, ngắn ngủi nhưng run rẩy:

“Trong tường có một căn phòng bị chôn vùi. Và ai đó… đã từng mắc kẹt trong đó.”

Ngay khi hạ bút, anh nghe thấy tiếng động khẽ vang từ trên trần nhà. Giống như… tiếng bước chân trẻ con chạy ngang qua.

Anh ngẩng đầu, toàn thân lạnh buốt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×