Đêm đầu tiên ở lại quê, Nguyên trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được. Tiếng trống lạ lúc chập tối khiến anh ám ảnh, trong đầu cứ lặp đi lặp lại nhịp “bùm… bùm… bùm…” trầm đục như vọng từ một nơi sâu hun hút nào đó. Anh nằm nghiêng, nhìn ra khe cửa sổ, ánh trăng mờ hắt vào nền nhà loang lổ bóng cây.
Ngoài hiên, gió rít nhẹ, thi thoảng có tiếng lá tre quét vào nhau, xào xạc như tiếng thì thầm. Bà ngoại đã ngủ, tiếng ho khan vang lên từng chặp. Nguyên trở mình, định nhắm mắt lại thì đột nhiên…
“Bùm… bùm…”
Tiếng trống lại vang lên, lần này rõ ràng và gần hơn. Nguyên bật dậy, căng tai lắng nghe. Không phải ảo giác. Nhịp trống đều, chậm rãi, như thể ai đó đang cố tình đánh để người khác phải chú ý. Anh rón rén mở cửa, bước ra hiên.
Trăng sáng lạnh lẽo, trải một lớp bạc trên con đường đất dẫn ra đình làng. Từ hướng ấy, tiếng trống vọng lại. Nguyên bước ra vài bước, rồi dừng lại, phân vân. Lời bà ngoại ban chiều lại vang lên trong đầu: “Nghe thì nghe, nhưng đừng đi tìm.”
Nguyên nuốt khan. Anh vốn không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng tiếng trống vang trong đêm khuya vắng thế này thực sự khiến người ta gai người. Anh quay đầu lại nhìn căn nhà, thấy bóng bà ngoại qua khe cửa sổ, dáng nằm nhỏ bé, mỏng manh. Nghĩ đến bà, anh quyết định quay vào.
Anh khép cửa, chốt then cẩn thận rồi nằm lại giường. Nhưng kỳ lạ thay, tiếng trống không ngừng, mà càng lúc càng dồn dập hơn, như đang thúc giục. Đầu óc Nguyên quay cuồng, vừa tò mò vừa sợ hãi. Cuối cùng, anh lấy tay bịt tai, cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ đêm ấy chẳng hề yên bình.
Nguyên mơ thấy mình đứng giữa sân đình làng. Trước mặt là một chiếc trống lớn phủ đầy rêu xanh, da trống căng nứt nẻ. Không một ai xung quanh, chỉ có gió lạnh thổi qua. Anh định bỏ đi thì bỗng chiếc trống tự rung lên, phát ra tiếng “bùm… bùm… bùm…” khiến mặt đất dưới chân cũng run bần bật.
Anh hốt hoảng lùi lại, thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo phía sau. Quay đầu lại, Nguyên thấy một bóng trắng đứng lặng. Bóng người mờ mịt, không rõ mặt mũi, chỉ thấy mái tóc dài rũ rượi che kín. Nó tiến từng bước chậm rãi về phía anh, mỗi bước lại kèm theo một hồi trống trầm đục.
“Ngươi… đã về rồi…” – một giọng nói the thé vang lên, kéo dài, rợn buốt sống lưng.
Nguyên hét toáng lên, cố vùng chạy, nhưng hai chân như bị dính chặt xuống nền đất. Bóng trắng càng lúc càng gần, bàn tay khẳng khiu vươn ra, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào vai anh…
“Á!” – Nguyên bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Anh thở hổn hển, nhìn quanh. Vẫn căn phòng cũ kỹ, vẫn tiếng bà ngoại ho trong buồng trong. Ngoài kia, gà gáy sang canh.
Nhưng điều làm anh chết lặng chính là: trên vai trái của anh, nơi vừa bị bóng trắng trong mơ chạm vào… in hằn một vết bầm tím rõ rệt.
Nguyên nuốt khan, tim đập thình thịch. Anh biết, đêm đầu tiên ở làng quê đã báo hiệu một điều chẳng lành. Và tiếng trống kia không phải chỉ tồn tại trong giấc mơ.