tiếng trống trong đêm

Chương 3: Cây đa đầu làng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Nguyên tỉnh dậy với cơ thể mệt rã rời. Cơn ác mộng đêm qua vẫn còn in rõ trong tâm trí, cùng với vết bầm tím trên vai khiến anh không thể coi đó chỉ là mơ. Bà ngoại nhìn thấy anh xanh xao liền hỏi, nhưng Nguyên chỉ cười trừ, nói là do chưa quen giường lạ. Bà không gặng thêm, chỉ dặn:

“Ở làng này, ban ngày cứ đi đâu thì đi, nhưng tối đến con đừng ra khỏi nhà. Nhất là chỗ cây đa đầu làng, nhớ tránh xa.”

Nguyên thoáng sững lại. Cây đa? Trong trí nhớ tuổi thơ của anh, cây đa đầu làng là nơi bọn trẻ hay tụ tập, vừa mát vừa rộng rãi, lại gần giếng nước. Hồi nhỏ, anh từng trèo lên đó chơi với đám bạn, chẳng có gì đáng sợ. Sao giờ bà lại nhắc đến với vẻ mặt nghiêm trọng như thế?

Trưa hôm ấy, Nguyên đi dạo quanh làng. Con đường đất dẫn ra đầu làng vẫn còn, chỉ khác là dọc hai bên giờ mọc thêm nhiều bụi cây rậm rạp, che khuất tầm nhìn. Khi đi đến gần, anh đã thấy bóng cây đa vươn cao sừng sững, tán lá xòe rộng che kín cả một khoảng đất lớn. Từ xa, trông nó chẳng khác gì một con quái vật khổng lồ giang cánh tay, bóng râm đen đặc rơi xuống như nuốt trọn cả lối đi.

Điều khiến Nguyên ngạc nhiên là con đường ấy vắng tanh. Anh đứng quan sát khá lâu, chỉ thấy mấy người đi qua đều cố tình vòng xa, tuyệt nhiên không ai dám ngang qua gốc đa. Có một bà cụ gánh rau, khi thoáng nhìn thấy anh đứng gần đó liền hốt hoảng quát:

“Cậu trai, tránh xa ra! Đừng đứng đó!”

Nói xong, bà vội vàng rảo bước đi, bỏ lại Nguyên ngơ ngác.

Nguyên tiến lại gần hơn. Cây đa già nua, thân to đến mấy người ôm không xuể, rễ buông xuống chằng chịt như những con rắn khổng lồ. Dưới gốc, cỏ mọc um tùm, xen lẫn vài tấm ván mục nát như từng che đậy thứ gì đó. Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá già rơi lả tả, tạo thành âm thanh xào xạc ghê rợn.

Đúng lúc ấy, có mấy đứa trẻ con chạy ngang qua. Chúng vừa chơi đùa vừa đuổi bắt nhau, nhưng khi đến gần gốc đa thì lập tức dừng lại, ánh mắt hoảng hốt. Một đứa bé trai kéo tay bạn, giọng run run:

“Đừng lại gần, mẹ tao bảo ở đó có ma.”

Chúng đồng loạt né sang hướng khác, bỏ mặc trò chơi. Nguyên nghe vậy, trong lòng dấy lên nỗi tò mò. Anh ngồi xuống, đưa tay chạm thử vào thân cây. Vỏ cây thô ráp, lạnh buốt lạ thường, không giống như sức nóng của một buổi trưa hè. Một luồng khí lạnh chạy dọc cánh tay khiến anh vội rụt lại.

“Cậu… không nên động vào nó đâu.”

Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng. Nguyên quay lại, thấy một ông lão tóc bạc phơ, chống gậy, đôi mắt sâu hoắm như nhìn thấu mọi chuyện. Ông chậm rãi nói:

“Cây đa này không phải chỉ là cây đa. Nó chôn cả một lời nguyền.”

Nguyên ngẩn người, muốn hỏi thêm thì ông lão đã lắc đầu, bỏ đi, để lại tiếng gậy gõ lộp cộp trên đường.

Đứng trước gốc đa, trong lòng Nguyên dấy lên một cảm giác khó tả: vừa tò mò, vừa bất an. Tiếng trống đêm qua lại vang vọng trong ký ức, hòa với cái lạnh toát ra từ thân cây già cỗi. Anh linh cảm rằng, thứ bí mật của ngôi làng này đang nằm ngay ở đây, dưới gốc đa câm lặng kia.

Và một ngày nào đó, nó sẽ không còn nằm im nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×