Đêm thứ ba ở làng, Nguyên lại trằn trọc không ngủ. Từ ngoài xa, tiếng trống quen thuộc vang lên – trầm đục, dội vào không gian tĩnh lặng như muốn xé toang cả màn đêm. Nhưng lần này, anh nhận thấy một điều khác lạ: cùng với tiếng trống, còn có một âm thanh khác ngân lên.
Ban đầu, nó chỉ là tiếng rung khẽ như gió lùa qua kim loại. Sau dần, từng hồi ngân vang rõ mồn một, kéo dài, lạnh lẽo đến gai người. Nguyên bật dậy, lắng nghe chăm chú. Đúng là tiếng… chiêng.
Anh nhớ rõ trong đình làng có treo một chiếc chiêng cổ, từ lâu chỉ được mang ra mỗi dịp lễ hội. Làng này vốn thờ Thành hoàng, mỗi năm vài dịp mới làm lễ tế, còn ngày thường đình im lìm, khóa chặt cửa. Vậy mà giờ đây, chiêng lại ngân theo nhịp trống giữa đêm tối.
Không kìm được tò mò, Nguyên khoác áo, khẽ mở cửa bước ra. Gió đêm lạnh buốt, bầu trời phủ sương trắng xóa. Con đường dẫn vào đình lặng ngắt, chỉ còn tiếng dép lẹp xẹp của chính anh vang vọng.
Khi đến gần, Nguyên thấy ngôi đình cũ hiện ra dưới ánh trăng mờ. Cửa đình khép chặt, nhưng từ bên trong, ánh sáng xanh nhạt hắt ra như lửa ma trơi. Tim Nguyên đập thình thịch. Anh tiến sát hơn, tai áp vào vách gỗ.
“Bùm… bùm… bùm…” – tiếng trống vẫn vọng lại đâu đó, như từ ngôi miếu hoang ngoài gốc đa. Và ngay tức khắc, từ trong đình, tiếng chiêng ngân lên, rung động dữ dội, âm thanh như len thẳng vào xương tủy.
Nguyên rùng mình. Anh vòng ra phía sau, tìm khe hở hé nhìn. Trong gian chính điện tối om, chỉ thấy chiếc chiêng lớn treo lặng lẽ. Không một bóng người. Thế nhưng mặt chiêng rung lên nhè nhẹ, ánh trăng phản chiếu thành những gợn sóng lấp lánh. Âm thanh phát ra chính là từ đó, như thể có bàn tay vô hình đang gõ vào.
Một cơn gió lạnh lùa qua, cánh cửa đình bất chợt hé mở, phát ra tiếng kẽo kẹt ghê rợn. Nguyên giật mình lùi lại. Anh thấy rõ mặt chiêng rung mạnh hơn, rồi chợt dừng hẳn. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, anh nghe thấy một tiếng thì thầm khe khẽ, không biết từ đâu vọng đến:
– Quay lại đi… kẻo không còn đường về…
Nguyên tái mặt, toàn thân lạnh ngắt. Anh ngoảnh ra phía cổng đình, và trong thoáng chốc, anh tưởng như có bóng ai đứng đó. Một dáng người gầy gò, áo dài trắng, mái tóc dài rũ xuống.
Anh chớp mắt, bóng ấy tan biến trong sương mờ.
Không dám nán thêm, Nguyên vội chạy về nhà, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi khép cửa, anh mới phát hiện vai trái mình nhói buốt. Vết bầm đỏ hằn hôm trước giờ lan rộng hơn, vằn vện như hình trăng khuyết in trên da.
Đêm ấy, chiêng không ngân thêm lần nào nữa. Nhưng trong giấc ngủ chập chờn, Nguyên mơ thấy mình đứng giữa đình, xung quanh trống và chiêng dội lên dồn dập, còn phía cuối gian thờ, bóng trắng ấy chậm rãi quay mặt lại, đôi mắt đen ngòm nhìn thẳng vào anh.