Tin dữ lan khắp làng chỉ sau một buổi sáng. Một thanh niên tên Tòng, mới hai mươi tuổi, khỏe mạnh, nhanh nhẹn, bỗng dưng biến mất không để lại dấu vết. Người nhà Tòng hốt hoảng chạy đi tìm khắp nơi: ngoài đồng, ven sông, thậm chí vào tận gốc đa đầu làng. Nhưng tất cả chỉ là con số không.
Nguyên nghe chuyện khi đang phụ bà ngoại phơi thóc ngoài sân. Vừa thấy mấy người chạy qua, miệng hô thất thanh “Tòng mất tích rồi!”, anh bất giác rùng mình. Trong đầu, tiếng trống đêm qua lại vang lên dồn dập.
Người làng túa ra đình, bàn tán ồn ào. Có người thì bảo Tòng trốn đi vì mắc nợ, có người thì quả quyết: “Lại thêm một đứa dính lời nguyền rồi. Cái trống kia không tha ai đâu!”. Không khí nặng nề bao trùm, như thể bóng ma đang lởn vởn ngay trên đầu.
Nguyên cũng ra đình, chen lẫn trong đám đông. Anh nhìn thấy mẹ của Tòng khóc ngất, còn cha cậu thì mặt mày hốc hác, vừa run vừa cầu khẩn thầy mo trong làng làm lễ. Người già ngồi bên gốc đa, mặt tái mét, khẽ thì thầm:
– Cứ đúng chu kỳ mười năm, làng này lại có người biến mất. Giờ thì đến lượt nó rồi…
Nguyên nghe, lạnh buốt sống lưng. Anh nhớ đến bóng trắng hôm nọ dưới gốc cau, nhớ cả tiếng chiêng tự rung trong đình. Phải chăng tất cả đều liên quan đến sự mất tích này?
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên trong nhóm đi tìm chạy về, thở hổn hển, hét lớn:
– Thấy dấu giày nó dưới miếu hoang rồi!
Đám đông xôn xao hẳn. Nguyên thoáng sững sờ, mắt hướng về phía gốc đa đầu làng. Từ sâu trong ký ức, lời bà ngoại như vọng lại: “Đừng bén mảng tới đó nữa, ai từng bước vào… đều chẳng trở về.”
Nguyên muốn hỏi thêm, nhưng đám người đã kéo nhau chạy về hướng miếu. Trong khoảnh khắc, anh bỗng thấy vết bầm trên vai mình nhói buốt, như có bàn tay siết chặt.
Anh lảo đảo bước lùi lại, tránh ánh nhìn dò xét của mọi người. Trong đầu, một giọng nói xa xăm vang lên, như vọng từ tiếng chiêng đêm qua:
– Người tiếp theo… là ngươi…
Nguyên toát mồ hôi lạnh, đứng chôn chân giữa sân đình. Lời đồn về “quỷ làng” không còn là chuyện kể mơ hồ nữa. Nó đang hiện hữu, len lỏi trong từng hơi thở, từng tiếng trống vang vọng mỗi đêm. Và giờ, Nguyên biết chắc rằng sự biến mất của Tòng chỉ là khởi đầu cho một bi kịch mới.