tiếng vọng trong đêm

Chương 3: Cánh Cửa Mở Ra


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bốn người đứng chết lặng trước ngôi nhà. Ngôi nhà hoang hiện ra giữa rừng không hề giống một thứ bị bỏ quên, mà giống như một kẻ vẫn âm thầm chờ đợi ai đó bước đến. Mái ngói phủ rêu xanh, nhiều chỗ sụp xuống để lộ những thanh gỗ mục ruỗng. Tường nhà loang lổ, có chỗ nứt toác như vết thương hở, bên trong tối om chẳng thấy đáy.

Cửa gỗ khép hờ. Mỗi khi gió thổi qua, cánh cửa lại cọt kẹt, phát ra âm thanh giống như tiếng rên rỉ. Hằng siết chặt máy ảnh, khẽ nói:

— Không biết vì sao, mình có cảm giác… nó đang nhìn chúng ta.

Khải bật cười, cố che giấu sự run sợ:

— Nhà thì làm sao mà nhìn được? Tưởng tượng thôi.

Nhưng rồi chính anh cũng lặng đi, vì cửa gỗ khẽ rung lên dù gió đã ngừng thổi. Minh nhíu mày, lấy điện thoại ra soi GPS nhưng màn hình chỉ hiển thị toàn tín hiệu nhiễu.

— Không có sóng. — Anh thì thầm. — Tụi mình… có vào không?

Mọi ánh mắt đổ dồn vào An. Anh cảm thấy như cả không gian đang ép anh phải trả lời. Tim đập loạn, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Cuối cùng, anh khẽ gật đầu.

— Vào thôi. Nếu không, tao sẽ tiếp tục bị nó ám đến chết.

Minh cẩn thận đẩy cửa. Cánh cửa gỗ nặng nề, kêu “két” một tiếng dài, như thể phản đối việc bị mở ra. Bên trong ngôi nhà, một làn hơi lạnh tràn ra, mang theo mùi ẩm mốc nồng nặc, xen lẫn mùi tanh ngai ngái.

Căn phòng đầu tiên rộng khoảng hai mươi mét vuông, trần gỗ thấp, vài chiếc xà ngang cong vẹo như sắp gãy. Bàn ghế cũ vứt ngổn ngang, phủ đầy bụi và mạng nhện. Một cái đồng hồ quả lắc treo lệch, kim đứng im ở con số 12.

An bước vào đầu tiên. Mỗi bước chân của anh in lên nền gỗ kêu “cót két”, vang vọng trong không gian im lặng. Anh có cảm giác như bước đi của mình đã từng vang ở đây từ trước, như thể giấc mơ đang tái hiện.

Hằng giơ máy ảnh, bấm vài tấm. Nhưng khi xem lại, màn hình chỉ hiện hình ảnh mờ mịt, lốm đốm những chấm trắng như tuyết rơi. Cô cau mày, chụp lần nữa, vẫn vậy.

— Lạ quá. Ống kính vẫn ổn mà…

Khải đi vòng quanh, hất tung tấm rèm mốc meo. Dưới lớp vải, một bức tranh gia đình rơi xuống đất. Bức tranh đã mờ, nhưng vẫn nhận ra một người đàn ông, một người phụ nữ và hai đứa trẻ. Điều khiến mọi người lạnh gáy là đôi mắt của tất cả đều bị cào xước, chỉ còn những hốc trắng toát.

— Ai đó đã cố ý làm vậy. — Minh lẩm bẩm.

An tiến lại gần, ngón tay run rẩy lướt qua khung tranh. Đột nhiên, một tiếng “tách” vang lên. Bóng đèn cũ kỹ treo trên trần vụt sáng trong vài giây rồi nổ bụp, mảnh thủy tinh rơi loảng xoảng xuống sàn.

Cả nhóm giật nảy. Trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, An thề rằng anh nhìn thấy trong gương kính cửa sổ, phía sau lưng cả bọn có thêm một cái bóng thứ năm, cao gầy, đứng im lìm.

— Lên lầu chứ? — Minh hỏi, giọng nghèn nghẹn.

Không ai trả lời, nhưng tất cả cùng hướng mắt lên cầu thang gỗ. Cầu thang hẹp, lan can gãy gập, từng bậc thang phủ bụi dày. An bước lên trước, tim nện trong lồng ngực. Hằng đi ngay sau anh, máy ảnh lủng lẳng trước ngực, đôi tay siết chặt đến trắng bệch.

Khi lên đến giữa cầu thang, An chợt khựng lại. Từ tầng trên, một tiếng bước chân chậm rãi vang xuống, “cót… két… cót… két…” như có ai đó đang đi lại. Tiếng động rõ ràng, đều đặn, không thể là ảo giác.

— Có ai… ở trên đó? — Hằng run giọng hỏi.

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng bước chân vẫn đều đều, rồi dừng lại ngay trên đỉnh cầu thang.

Minh rọi đèn pin lên, nhưng ánh sáng chỉ chiếu vào khoảng trống tối om. Không một ai ở đó. Thế nhưng, trên lớp bụi dày phủ bậc thang trên cùng, xuất hiện một dấu chân in rõ rệt.

An nín thở, tay run rẩy chạm vào lá bùa trong túi. Mảnh gương mờ rung khẽ, phản chiếu ánh sáng yếu ớt.

Tầng hai có ba căn phòng. Cửa phòng đầu tiên hé mở. An đẩy cửa bước vào.

Đó là phòng trẻ con. Tường dán giấy hoa đã bong tróc, nền nhà vương vãi những món đồ chơi gãy nát. Trên kệ, một con búp bê cũ ngồi chơ vơ. Đôi mắt nó không còn, chỉ là hai hốc rỗng đen ngòm.

— Trời… — Hằng lùi lại, tay che miệng.

Con búp bê bất ngờ ngả về phía trước, rơi xuống đất. Cái đầu nó lăn lông lốc đến chân An, dừng lại ở mũi giày. Trong tích tắc, An nghe thấy một tiếng cười trẻ con khe khẽ vang lên trong phòng, lạnh sống lưng.

— Tao không thích chỗ này đâu. — Khải chửi thề, mồ hôi ướt đẫm trán.

Họ vội rời căn phòng, đóng cửa lại. Nhưng ngay sau lưng, tiếng bước chân trẻ con vang lên, lạch bạch chạy qua hành lang.

Phòng thứ hai là phòng ngủ lớn. Giường gỗ mục nát, ga trải giường phủ bụi dày. Trên bàn cạnh giường có một cuốn nhật ký cũ, bìa đã ngả màu vàng. Minh cẩn thận mở ra. Những dòng chữ viết tay nghiêng ngả, nét mực loang lổ:

“Tiếng vọng vẫn chưa dừng. Nó gọi tôi mỗi đêm, bảo tôi rằng vợ con tôi không còn thuộc về tôi nữa. Tôi không chịu nổi. Tôi đã dùng dao…”

Trang giấy tiếp theo bị xé toạc, chỉ còn vết máu khô thấm loang.

— Đây chính là… nhật ký của người cha. — Minh khàn giọng.

Cả nhóm im lặng. Trong khoảnh khắc đó, từ phía giường, một bóng người đàn bà mờ nhạt hiện lên, tóc xõa dài che kín mặt, ngồi bất động. Cả bốn người chết sững. Nhưng chỉ một giây sau, bóng ấy tan biến như chưa từng tồn tại.

Căn phòng cuối cùng ở cuối hành lang. Cửa phòng khóa chặt, nhưng không cần ai động vào, nó tự nhiên bật mở, bản lề kêu “két” một tiếng dài. Một luồng gió lạnh buốt tràn ra, khiến cả bọn nổi da gà.

Bên trong tối đen, chỉ thấy lờ mờ một cầu thang nhỏ dẫn xuống dưới đất.

— Tầng hầm… — An lẩm bẩm.

Ngay khi anh nói, cánh cửa đột ngột đóng sập lại, suýt kẹp lấy tay Minh. Bốn người hoảng hốt đẩy cửa nhưng không mở ra được. Tiếng cười khe khẽ vang vọng khắp hành lang, không rõ từ đâu.

Trong lúc hoảng loạn, An nhìn thoáng qua gương vỡ treo trên tường hành lang. Trong gương, anh thấy rõ ràng cả nhóm đang đứng, nhưng có thêm một người thứ năm. Người ấy đứng ngay sau lưng An, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, nụ cười nứt toác đến tận mang tai.

An quay phắt lại. Hành lang trống trơn. Nhưng tiếng thì thầm lại vang lên sát bên tai:

“An… mày đã về rồi…”

Cả cơ thể anh lạnh buốt.

Trời bên ngoài đã nhá nhem tối. Ngôi nhà chìm dần trong bóng đêm. Cả nhóm nhận ra, họ đã không còn đơn thuần chỉ “khám phá” nữa. Cái gì đó trong ngôi nhà này đã tỉnh giấc… và đang để mắt tới họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×