Cuộc đi đến Thư viện Quốc gia kết thúc trong sự thất bại thảm hại. Nguyệt Hy đã cố gắng hết sức để né tránh Hạo, nhưng sự hiện diện của anh ta như một bóng ma sắc lạnh luôn bám theo cô.
Dù Hạo giữ khoảng cách mười mét, Nguyệt Hy vẫn cảm nhận được ánh mắt anh ta xuyên qua các kệ sách, xuyên qua đám đông sinh viên. Khi cô lướt qua một góc khuất, anh ta luôn xuất hiện ở cuối hành lang, tựa lưng vào tường với vẻ mặt vô cảm, hai tay khoanh lại. Cô đã thất bại trong việc khiến anh ta mất dấu.
Và rồi, sự việc trở nên tồi tệ hơn.
Tối hôm đó, khi Nguyệt Hy vừa bước vào phòng, cô thấy ba cô hầu gái đang dọn dẹp phòng làm việc nhỏ nằm liền kề với phòng ngủ chính của cô. Căn phòng này vốn chỉ dùng để chứa vài bộ sưu tập đồ cổ và sách hiếm.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyệt Hy hỏi, sự bực bội đã tích tụ cả ngày khiến giọng cô hơi gắt.
“Thưa Tiểu thư,” một cô hầu gái trả lời với vẻ sợ sệt. “Đây là lệnh của ông chủ. Phòng này sẽ được dùng làm phòng nghỉ và làm việc của vệ sĩ Trần Hạo kể từ tối nay. Bố cô nói, vì tình hình an ninh nghiêm trọng, việc có cửa thông trực tiếp là bắt buộc.”
Nguyệt Hy đứng sững sờ. Cửa thông trực tiếp?
Cô đi nhanh đến phòng làm việc, đẩy cửa. Căn phòng đã được cải tạo thành một không gian tối giản, chỉ có một chiếc giường đơn kiểu quân đội, một bàn làm việc nhỏ và một tủ quần áo kim loại. Và đúng như lời hầu gái nói, ở bức tường đối diện với giường ngủ, có một cánh cửa gỗ sồi mới được lắp đặt.
Đó chính là cánh cửa thông sang phòng ngủ của cô.
Trần Hạo đang đứng cạnh cánh cửa đó, kiểm tra ổ khóa và chốt cài. Anh ta đã thay bộ vest bằng chiếc áo thun đen bó sát và quần kaki tối màu, làm lộ rõ cơ thể vạm vỡ, những đường nét cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp vải mỏng. Ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng có chút gì đó nặng nề.
“Cửa này là sao?” Nguyệt Hy hỏi thẳng, cô không che giấu sự tức giận. “Anh sẽ sống ngay bên cạnh tôi? Anh sẽ ngủ ở đó?”
Hạo quay lại, nhìn cô từ đầu đến chân. “Đây là quyết định của ông Lãnh, sau khi xem xét báo cáo về sự bất hợp tác của cô hôm nay. Cửa này là đường thoát hiểm khẩn cấp. Tôi phải có mặt trong vòng ba giây nếu có bất kỳ sự cố nào.”
Nguyệt Hy cảm thấy máu dồn lên đầu. “Anh nói với ba tôi về chuyện thư viện sao? Anh đang cố tình đẩy tôi vào tình thế bị kiểm soát tuyệt đối?”
“Tôi chỉ báo cáo sự thật,” Hạo nói một cách bình tĩnh đến đáng sợ. “Nếu cô tuân thủ quy tắc, mọi chuyện đã không đến mức này. Phòng này có khóa bảo mật điện tử ở cả hai phía. Tôi đảm bảo sẽ không tùy tiện mở cửa.”
Nguyệt Hy đi đến bên cánh cửa, dùng tay đập mạnh vào tấm gỗ. “Cái cửa này là sự vi phạm ranh giới cá nhân tồi tệ nhất!”
“Ranh giới cá nhân của cô không quan trọng bằng tính mạng cô lúc này, Tiểu thư,” Hạo bước đến, đứng ngay cạnh cô. Sự gần gũi bất ngờ trong không gian hẹp khiến hơi thở của Nguyệt Hy nghẹn lại. Anh ta cao hơn cô rất nhiều, và sự khác biệt về thể chất khiến cô cảm thấy nhỏ bé và yếu ớt.
Hạo đưa tay lên, ngón tay thô ráp của anh ta chạm nhẹ vào chốt khóa bên phía phòng anh.
“Tôi có thể mở nó bất cứ lúc nào nếu nghe thấy tiếng động bất thường, hoặc nếu cảm biến nhịp tim của cô có dấu hiệu hoảng loạn,” Hạo nói, giọng anh ta rất gần tai cô, trầm và ấm một cách nguy hiểm. “Cô có thể khóa cửa lại, nhưng nếu cần, tôi sẽ phá nó. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Nguyệt Hy nuốt nước bọt. Cô biết anh ta nói thật. Sự đe dọa không nằm ở lời nói, mà ở cái cách anh ta đứng, ở sức mạnh tiềm ẩn trong cơ bắp anh ta. Cô có cảm giác nếu cô thử thách anh ta một lần nữa, cô sẽ phải hối hận.
Cô lùi lại một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hạo, nơi sự lạnh lùng đang cố gắng che giấu một sự tập trung mãnh liệt.
“Tôi không thể ngủ được nếu biết anh chỉ cách tôi một bức tường,” Nguyệt Hy nói, cố tình dùng giọng điệu yếu đuối.
Hạo nín lặng một lúc. Ánh mắt anh ta lướt qua vẻ ngoài "bé bỏng" của cô, dừng lại ở đôi môi đang mím chặt. Anh ta nhắm mắt lại một giây, như thể đang dập tắt một suy nghĩ không nên có.
“Cô có thể bật nhạc nhẹ, hoặc đọc sách. Đó là giải pháp của tôi,” anh ta đáp, giọng anh ta trở nên khô cứng hơn. “Bây giờ, hãy đóng cửa lại. Tôi cần sắp xếp đồ đạc. Và đêm nay, đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào.”
Nói rồi, Hạo không đợi cô trả lời, anh ta xoay người, đi về phía chiếc giường đơn của mình. Áo thun đen bó sát làm nổi bật bờ vai rộng và bắp tay cứng như đá. Nguyệt Hy đứng đó, nhìn theo anh ta.
Cô cố tình nán lại, hy vọng anh ta sẽ nói thêm điều gì đó, hoặc quay lại nhìn cô. Nhưng Hạo chỉ lấy một chiếc khăn tắm, đi thẳng vào nhà vệ sinh bên trong phòng anh. Cánh cửa phòng vệ sinh khép lại.
Nguyệt Hy cảm thấy một sự thất vọng nho nhỏ, đi kèm với sự bực tức không tên. Cô lại một lần nữa bị anh ta kiểm soát và phớt lờ.
Cô quay về phòng ngủ của mình, khóa cánh cửa thông lại, rồi khóa thêm một lần nữa bằng khóa an toàn. Nhưng dù cô khóa bao nhiêu lớp, cô vẫn biết, ranh giới giữa hai người đã không còn nữa. Chỉ cách một bức tường gỗ, một người đàn ông nguy hiểm, mạnh mẽ đang tồn tại.
Đêm đó, Nguyệt Hy không thể ngủ được. Cô nghe thấy tiếng nước chảy nhẹ từ phòng bên, sau đó là sự im lặng tuyệt đối. Cô hình dung ra cảnh Hạo đang ngủ trên chiếc giường cứng nhắc đó, cơ bắp thả lỏng trong bóng tối. Cô tự hỏi, anh ta có bao giờ nghĩ đến cô không? Hay trong mắt anh, cô chỉ là một nhiệm vụ, một trách nhiệm?
Khoảng 3 giờ sáng, khi Nguyệt Hy đang mơ màng, cô nghe thấy một tiếng động nhẹ từ phòng Hạo. Không phải tiếng động của một người đang ngủ say, mà là tiếng động của một người đang cố gắng kiểm soát bản thân.
Cô đứng dậy, đi đến sát cánh cửa. Cô áp tai vào lớp gỗ sồi lạnh lẽo. Cô nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, sau đó là một tiếng thịch rất khẽ, như thể một người vừa đứng dậy khỏi giường.
Nguyệt Hy nín thở, lắng nghe. Cô không thể nghe rõ, nhưng cô cảm nhận được sự căng thẳng lan tỏa qua lớp gỗ.
Anh ta đang gặp ác mộng? Hay anh ta đang làm gì đó?
Sự tò mò chiến thắng sự sợ hãi. Cô đưa tay lên chốt cửa, định mở ra. Nhưng ngay lập tức, một tiếng gõ nhẹ, lạnh lùng vang lên từ phía bên kia cánh cửa.
Cốc. Cốc.
Nó không phải là tiếng gõ cửa hỏi thăm. Nó là một lời cảnh báo.
Nguyệt Hy giật mình rút tay lại, tim cô đập thình thịch. Anh ta biết. Bằng cách nào đó, anh ta biết cô đang đứng ở đó, và anh ta đang ra lệnh cho cô rời đi.
“Đi ngủ đi, Tiểu thư,” giọng Hạo trầm khàn vang lên qua lớp gỗ. “Đừng làm tôi mất tập trung.”
Lời nói đó như một luồng điện chạy qua Nguyệt Hy. Anh ta đã chiến thắng. Cô lùi lại khỏi cánh cửa, cảm giác da thịt nóng bừng vì xấu hổ và thất vọng. Nhưng sâu thẳm, cô lại bị kích thích bởi sự kiểm soát tuyệt đối đó.
Trần Hạo không chỉ là người giữ ranh giới vật lý, anh ta còn là người kiểm soát cả cảm xúc và hành động của cô trong đêm tối. Và đêm đầu tiên kề cận nhau, chính thức bắt đầu cuộc chiến âm thầm của sự quyến rũ và kiềm chế.