Sự kiện ở cánh cửa thông đêm hôm trước đã khiến Nguyệt Hy nhận ra rằng, dù cô có cố gắng thách thức đến đâu, Trần Hạo vẫn là người nắm quyền kiểm soát tuyệt đối. Sự chuyên nghiệp lạnh lùng của anh ta là một bức tường thép không thể xuyên thủng.
Sáng hôm sau, không khí giữa họ trở nên căng thẳng đến mức có thể cắt được. Hạo thậm chí còn kiệm lời hơn bình thường, chỉ giao tiếp bằng những câu ngắn gọn về lịch trình và an ninh. Nguyệt Hy cũng không nói nhiều, nhưng ánh mắt cô lại liên tục dán vào anh ta, nghiên cứu từng cử chỉ, từng sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt anh ta.
Buổi chiều hôm đó, Nguyệt Hy phải tham dự một buổi triển lãm nghệ thuật từ thiện, một sự kiện lớn với sự tham gia của giới thượng lưu. Đây là cơ hội hoàn hảo để cô ra khỏi “chiếc lồng.”
Cô cố tình chọn một chiếc váy cocktail màu xanh ngọc bích, tôn lên làn da trắng sứ và vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng lại có những đường cắt may ôm sát, tinh tế làm nổi bật những đường cong.
Khi cô bước xuống, Hạo đã đứng đợi ở chân cầu thang. Anh ta lại khoác lên mình bộ vest đen, nhìn hoàn hảo đến mức khiến người khác không thể tìm ra lỗi.
Ánh mắt anh ta lướt qua cô một cách nhanh chóng, nhưng không có một lời bình luận nào về trang phục của cô. Điều này làm Nguyệt Hy có chút thất vọng.
“Chúng ta sẽ đi bằng xe bọc thép,” Hạo nói, giọng không cảm xúc. “Tôi sẽ ngồi ghế trước. Cô phải giữ điện thoại ở chế độ im lặng và luôn ở trong tầm mắt của tôi.”
Nguyệt Hy hít một hơi sâu, cố nén sự bực tức. “Tôi biết rồi, Trần vệ sĩ. Anh yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn đâu.”
Tại buổi triển lãm, mọi thứ diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngờ. Nguyệt Hy mỉm cười xã giao, trò chuyện với những người quen. Hạo đứng cách cô không xa, đôi mắt sắc như chim ưng liên tục quét khắp căn phòng, kiểm tra mọi khuôn mặt và góc khuất.
Đã có lúc, một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là bạn của ba cô, đến gần Nguyệt Hy và cố gắng chạm vào vai cô. Hạo lập tức tiến đến, chắn nửa người giữa họ.
“Xin lỗi, ông có thể giữ khoảng cách,” Hạo nói, giọng đủ nhỏ để không gây chú ý, nhưng đủ lạnh lùng để khiến người đàn ông đó rụt tay lại, lẩm bẩm lời xin lỗi và rời đi.
Hành động bảo vệ bản năng đó của Hạo khiến Nguyệt Hy cảm thấy một chút ấm áp, nhưng cô nhanh chóng dập tắt nó. Anh ta chỉ đang làm nhiệm vụ.
Khi buổi triển lãm gần kết thúc, họ quyết định rời đi sớm. Lúc này, bầu trời đã tối đen, và một cơn mưa lớn bất chợt trút xuống.
Họ đang đi qua khu vực hành lang bên ngoài, nơi có một lối đi hẹp dẫn ra bãi đậu xe riêng. Hành lang này chỉ được chiếu sáng bởi vài chiếc đèn trang trí, tạo ra những bóng đổ dài và lập lòe.
Đột nhiên, Nguyệt Hy nghe thấy một âm thanh khô khốc, không phải là tiếng mưa. Nó giống như tiếng kính vỡ vụn ở đâu đó gần đó.
Ngay lập tức, tất cả sự chuyên nghiệp và lạnh lùng trên người Trần Hạo biến mất.
Hạo không hề do dự, không hề nói một lời cảnh báo. Anh ta phản ứng bằng bản năng chiến đấu thuần túy.
Trong một giây chớp nhoáng, Hạo xoay người, tay trái của anh ta ôm lấy eo Nguyệt Hy một cách mạnh mẽ và thô bạo, kéo cô sát vào lồng ngực vạm vỡ của mình. Tay phải anh ta che kín đầu cô, đẩy khuôn mặt cô áp chặt vào lớp áo vest dày. Cả cơ thể cô bị ép chặt vào anh, không còn một kẽ hở nào giữa họ.
Sức mạnh đột ngột và tuyệt đối của anh ta khiến Nguyệt Hy hoàn toàn bất động. Cô có thể cảm nhận rõ ràng từng thớ cơ bắp cứng rắn dưới tay mình, nghe thấy nhịp tim đập dồn dập và mạnh mẽ của anh ta ngay bên tai. Hơi thở anh ta nặng nề, dường như anh ta đang căng mọi giác quan để lắng nghe.
“Im lặng,” Hạo thì thầm vào tóc cô, giọng anh ta không còn lạnh lùng mà trở nên khẩn trương, gấp gáp, mang theo một chút hơi nóng. “Không được cử động.”
Sự sợ hãi về tiếng động lạ bị thay thế bằng cảm giác choáng ngợp trước sự gần gũi đột ngột này. Nguyệt Hy cảm thấy một luồng điện chạy rần rật khắp cơ thể. Mùi hương nam tính đặc trưng của anh ta – mùi mồ hôi nhẹ, mùi da thuộc, và mùi thuốc súng thoang thoảng – bao bọc lấy cô.
Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn phó mặc bản thân cho sự bảo vệ của anh. Lồng ngực cô bị ép vào một bức tường thép. Cô có thể cảm nhận được Hạo đang căng thẳng đến mức nào, từng thớ cơ của anh ta đều đang siết lại.
Nguyệt Hy vô thức đưa tay lên, nắm chặt lấy vạt áo vest của anh ta. Đây không còn là sự khiêu khích nữa. Đây là bản năng sinh tồn, là sự tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông đang che chắn cho mình.
Khoảnh khắc đó kéo dài như vô tận. Chỉ có tiếng mưa rơi nặng hạt, tiếng tim Hạo đập và tiếng thở dốc nhẹ của Nguyệt Hy.
Sau khoảng mười giây, Hạo thả lỏng cánh tay che đầu cô, nhưng vẫn giữ chặt cô trong vòng tay. Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh quét một vòng, tìm kiếm nguồn gây ra âm thanh.
“Không có gì,” Hạo nói, giọng anh ta đã trở lại bình thường, nhưng vẫn có chút khàn. “Có lẽ là một mảnh kính từ cửa sổ cũ bị gió đánh vỡ.”
Anh ta từ từ nới lỏng vòng tay quanh eo cô. Nguyệt Hy không muốn anh ta buông ra. Cô muốn ở lại trong vòng tay an toàn, ấm áp và mạnh mẽ đó mãi mãi.
“Tôi… tôi ổn,” Nguyệt Hy nói, giọng cô khẽ run rẩy. Cô cố gắng lùi lại, nhưng cơ thể cô dường như không nghe theo lời cô.
Hạo nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt anh ta phản chiếu sự kinh hoàng thoáng qua của cô. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau trong bóng tối lờ mờ đó, sự chuyên nghiệp của anh ta dường như bị dao động. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, sau đó là vào đôi mắt cô, một sự giằng xé thoáng qua lướt qua vẻ mặt anh ta.
Anh ta dường như nhận ra họ đã vượt qua một ranh giới cảm xúc quan trọng.
Hạo thở ra một hơi, nhanh chóng rút tay ra. Anh ta lùi lại một bước, lập tức khôi phục lại khoảng cách an toàn.
“Đi thôi, Tiểu thư,” Hạo nói, giọng anh ta lại trở nên lạnh lùng và khô khan, như thể cố gắng xóa nhòa khoảnh khắc vừa rồi.
Nguyệt Hy bước đi, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của anh ta còn vương lại trên chiếc váy và da thịt mình. Cô cúi đầu, bàn tay nắm chặt vạt áo vest anh ta vừa giữ, và nhận ra, khoảnh khắc ôm chặt vừa rồi đã tạo ra một sự kết nối mà không một quy tắc nào có thể ngăn cản được.
Cô đã chạm vào sự bản năng của anh ta, và cô biết, ở sâu bên trong người đàn ông lạnh lùng này, có một ngọn lửa đang cháy.