Kể từ sự cố tối hôm trước, Lãnh Nguyệt Hy đã dành trọn ngày hôm sau để suy nghĩ. Cô nhận ra rằng, cô không thể phá vỡ Trần Hạo bằng sự bướng bỉnh hay lời nói. Cách duy nhất để anh ta mất kiểm soát là chạm vào bản năng của anh ta, nơi anh ta buộc phải đối mặt với cô không phải với tư cách một vệ sĩ và mục tiêu, mà là một người đàn ông và một người phụ nữ.
Cơ hội đến vào buổi tối. Lãnh gia tổ chức một buổi tiệc từ thiện nhỏ ngay tại dinh thự để lấy lòng một đối tác kinh doanh quan trọng. Nguyệt Hy bắt buộc phải tham dự.
Cô đứng trước gương, mỉm cười hài lòng với lựa chọn của mình. Cô chọn một chiếc váy dạ hội dài, nhưng lại có màu đỏ rượu vang nổi bật, chất liệu lụa satin mỏng manh ôm sát cơ thể. Chiếc váy này có thiết kế táo bạo: phần cổ khoét sâu, nhưng điều đáng chú ý nhất là đường xẻ tà cao lên đến gần hông, chỉ được giữ lại bằng một lớp vải lưới mỏng manh. Nó không quá hở hang, nhưng nó hoàn toàn tập trung vào việc gợi mở và tăng cường mọi đường cong trên cơ thể cô.
Cô muốn thấy sự bối rối, sự tức giận, hoặc bất kỳ dấu hiệu cảm xúc nào khác ngoài sự vô cảm trên gương mặt Trần Hạo.
Khi Nguyệt Hy bước ra khỏi phòng ngủ, cô thấy Hạo đang đứng canh gác ở ngay gần cánh cửa thông. Anh ta vẫn mặc bộ vest đen, nhưng ánh mắt anh ta ngay lập tức tập trung vào cô, và lần này, ánh mắt đó không thể giấu được sự thay đổi.
Hạo đứng thẳng như một cây cột, nhưng anh ta thoáng nín thở. Ánh mắt anh ta lướt nhanh từ đỉnh đầu cô, qua chiếc cổ thon thả, dừng lại ở đường xẻ tà táo bạo của chiếc váy đỏ. Sự tập trung quá mức của anh ta gần như là hữu hình, giống như một con dao đang lướt trên da thịt cô.
Nguyệt Hy bước đi chậm rãi, cố tình khiến chiếc váy lụa lướt nhẹ nhàng trên đôi chân trần.
“Trần vệ sĩ,” cô gọi, giọng cô ngọt ngào và lả lướt. “Anh nghĩ chiếc váy này có ổn không? Tôi có cảm giác hơi... thiếu an toàn.”
Hạo bước đến gần cô, nhưng lần này, anh ta không giữ khoảng cách chuyên nghiệp mười mét như thường lệ, mà chỉ cách cô hai bước chân. Nguyệt Hy cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh ta tỏa ra.
“Trang phục của cô là lựa chọn cá nhân,” Hạo nói, giọng anh ta trầm hơn, cố gắng giữ sự bình tĩnh. “Nhưng nó có thể gây ra sự chú ý không cần thiết. Tôi khuyên cô nên mang thêm một chiếc khăn choàng.”
“Tôi không thích khăn choàng. Tôi thích sự chú ý,” Nguyệt Hy đáp, cô mỉm cười đầy thách thức. “Anh đang lo lắng về những ánh mắt khác, hay là... lo lắng về chính mình?”
Hạo nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh ta bùng lên một ngọn lửa bị kiềm chế. Anh ta đưa tay ra, nhưng không phải để chạm vào cô. Thay vào đó, anh ta dùng ngón cái và ngón trỏ, giữ lấy và kéo nhẹ một sợi tóc mai đang lòa xòa trên má cô, đặt nó ra sau vành tai.
Cử chỉ đó không hề mang tính chất lãng mạn, nhưng lại cực kỳ thân mật. Nó thể hiện sự kiểm soát, sự chăm sóc bắt buộc, và sự nhận thức rõ ràng về từng chi tiết nhỏ nhất trên cơ thể cô.
Khi ngón tay anh ta lướt qua làn da mềm mại ở thái dương cô, Nguyệt Hy cảm thấy một luồng điện chạy rần rật. Cô nín thở, chờ đợi.
“Tôi chỉ lo lắng về sự an toàn. Cô phải luôn giữ sự tập trung,” Hạo nói, rút tay lại nhanh chóng, như thể vừa chạm vào than hồng. “Nếu cô muốn sự chú ý, hãy để nó đến từ những kỹ năng đàm phán của cô, chứ không phải từ trang phục.”
Anh ta lùi lại một bước, khôi phục lại ranh giới. Nhưng Nguyệt Hy thấy rõ: vành tai anh ta đang ửng đỏ.
Sự tiết chế cảm xúc của anh ta đã bị phá vỡ, dù chỉ là một khoảnh khắc rất nhỏ.
“Được thôi,” Nguyệt Hy nói, giọng cô đầy vẻ chiến thắng. “Chúng ta đi thôi. Và Trần vệ sĩ, nếu có ai nhìn tôi quá lâu, anh nhớ phải làm đúng nhiệm vụ của mình. Chặn tầm nhìn của họ.”
Cô xoay người, bước đi kiêu hãnh. Hạo đi theo cô, ánh mắt anh ta không rời khỏi cô một giây.
Trong suốt buổi tiệc, Nguyệt Hy trở thành tâm điểm, và chiếc váy đỏ của cô càng khiến cô thêm nổi bật. Nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, và cả khao khát, dán vào cô, đặc biệt là vào đôi chân thon dài ẩn hiện sau lớp lụa.
Hạo, đúng như nhiệm vụ, luôn ở gần. Anh ta không hề biểu lộ sự ghen tuông, nhưng hành động của anh ta lại nói lên điều ngược lại.
Khi một vị khách nam giới đứng quá gần và cố gắng mời cô khiêu vũ với ánh mắt thèm muốn, Hạo tiến lên. Anh ta không nói gì, chỉ dùng thân hình cao lớn của mình che khuất gần như hoàn toàn tầm nhìn của người đàn ông đó đối với Nguyệt Hy.
Đó là một hành động bảo vệ vật lý, nhưng lại mang tính chiếm hữu tuyệt đối.
Nguyệt Hy đang nói chuyện với một đối tác kinh doanh thì cô cảm thấy một sự đụng chạm tinh tế. Hạo, đứng phía sau cô, đã khẽ di chuyển, và mu bàn tay anh ta chạm nhẹ vào eo cô. Không phải là ôm, không phải là nắm, chỉ là một sự tiếp xúc nhẹ kéo dài hơn mức cần thiết, một dấu hiệu thầm lặng rằng anh ta đang ở đó.
Nguyệt Hy cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Hành động này không phải là vô tình. Đó là cách Hạo tự nhắc nhở bản thân về vị trí của cô, và có lẽ, cũng là cách anh ta tự nhắc nhở bản thân về sự hấp dẫn mà anh ta đang cố gắng phủ nhận.
Vào cuối buổi tiệc, khi cô và Hạo đang ở trong phòng riêng, chờ xe đến, Nguyệt Hy quyết định kết thúc màn kịch này.
Cô đứng đối diện với Hạo.
“Anh đã làm tốt lắm, Trần vệ sĩ,” cô nói. “Anh đã chặn đứng rất nhiều ánh mắt. Anh có cảm thấy... thỏa mãn không?”
Hạo dựa lưng vào tường, khuôn mặt mệt mỏi nhưng không lộ vẻ yếu đuối.
“Tôi luôn cảm thấy thỏa mãn khi hoàn thành nhiệm vụ,” anh ta đáp.
Nguyệt Hy nhếch mép. Cô từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ áo vest của anh ta. Cô kéo nhẹ, khiến anh ta phải cúi xuống một chút. Khoảng cách giữa khuôn mặt họ lại bị rút ngắn.
“Anh nói dối,” cô thì thầm, giọng cô chỉ vừa đủ để anh nghe thấy. “Anh không chỉ hoàn thành nhiệm vụ. Anh đã ghen.”
Đôi mắt Hạo đột ngột mở lớn. Sự kiềm chế trong ánh mắt anh ta cuối cùng cũng tan vỡ, thay vào đó là sự tức giận và khao khát hòa trộn vào nhau. Anh ta nắm lấy cổ tay cô, không hề đau đớn, nhưng rất mạnh mẽ, và gỡ tay cô ra khỏi cổ áo mình.
“Đừng chơi đùa với lửa, Tiểu thư,” Hạo cảnh báo, giọng anh ta trầm và khàn đến đáng sợ. “Tôi là người giữ. Cô là mục tiêu. Và đừng bao giờ quên điều đó.”
Anh ta buông tay cô ra, lùi lại, hoàn toàn phá vỡ sự gần gũi. Hơi thở gấp gáp của anh ta là bằng chứng duy nhất cho thấy Nguyệt Hy đã chiến thắng trong cuộc chiến vô thanh này.
Nguyệt Hy mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. Cô biết, bức tường thép của anh ta đã xuất hiện những vết nứt đầu tiên.