tiểu thư bé bỏng

Chương 6: NHIỆM VỤ ĐƯA ĐÓN BAN ĐÊM


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự căng thẳng giữa Lãnh Nguyệt Hy và Trần Hạo sau buổi tiệc từ thiện trở nên rõ ràng và không thể che giấu. Tuy nhiên, thay vì tránh né, Nguyệt Hy lại cảm thấy hứng thú hơn với trò chơi mạo hiểm này.

Hai ngày sau, ba cô, ông Lãnh, yêu cầu Nguyệt Hy thay mặt ông đến kiểm tra một dự án bất động sản ở ngoại ô thành phố – một khu phức hợp nghỉ dưỡng mới. Dù là một chuyến đi công việc, nhưng nó đồng nghĩa với việc họ phải rời xa vòng bảo vệ an toàn của dinh thự.

Trời nhá nhem tối khi Nguyệt Hy và Hạo lên đường trở về. Chiếc SUV bọc thép lặng lẽ lướt đi trên con đường cao tốc vắng vẻ. Hạo ngồi ở ghế lái, sự tập trung của anh ta vẫn tuyệt đối, đôi mắt liên tục quét qua gương chiếu hậu. Nguyệt Hy ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố đã bị bỏ lại phía sau.

“Anh có vẻ khó chịu,” Nguyệt Hy phá vỡ sự im lặng.

Hạo giữ yên lặng một lúc lâu. “Tôi không thích những chuyến đi vào ban đêm ở khu vực vắng vẻ. Khu vực này không có tín hiệu tốt.”

“Anh luôn lo lắng mọi thứ. Sống như thế không mệt mỏi sao?” Nguyệt Hy hỏi, giọng cô mang theo sự tò mò chân thật. Cô muốn biết người đàn ông này đang che giấu điều gì đằng sau vẻ ngoài kiên cố đó.

“Đó là công việc,” Hạo đáp, giọng anh ta khô khan.

“Không, đó là anh,” Nguyệt Hy phản bác. “Tôi đã xem hồ sơ của anh. Cựu lính đặc nhiệm. Được huấn luyện để đối phó với những tình huống nguy hiểm nhất. Chắc chắn anh không phải là người sợ hãi một đoạn đường vắng.”

Hạo bất ngờ đạp phanh. Chiếc xe bọc thép khựng lại.

Nguyệt Hy bị đẩy về phía trước, nhưng dây an toàn giữ cô lại. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạo đang nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt sắc lạnh như thể anh ta đang đối diện với kẻ thù.

“Có chuyện gì?” Nguyệt Hy hỏi, tim cô đập mạnh vì sợ hãi và bất ngờ.

“Lốp xe thủng. Có vật lạ trên đường,” Hạo nói, giọng anh ta hơi căng. “Ngồi yên trong xe. Khóa cửa tự động.”

Hạo nhanh chóng lấy đèn pin và bộ đàm từ bảng điều khiển, rồi mở cửa xe bước ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận. Nguyệt Hy lập tức khóa tất cả các cửa theo lệnh anh ta.

Cô nhìn qua cửa sổ bên cạnh, thấy Hạo đang kiểm tra lốp xe trong ánh đèn pha và ánh đèn pin. Mưa bắt đầu rơi lất phất, và bóng tối càng lúc càng dày đặc. Khu vực này vắng tanh, chỉ có tiếng gió rít qua những hàng cây bên đường.

Nguyệt Hy cảm thấy sợ hãi thực sự. Đây không phải là trò chơi quyến rũ nữa. Đây là mối đe dọa.

Cô nhìn thấy Hạo kiểm tra lốp xe một cách chuyên nghiệp, nhưng sau đó anh ta lại kiểm tra xung quanh chiếc xe một cách cẩn thận, đèn pin quét vào bóng tối của những lùm cây ven đường.

Bỗng nhiên, chiếc đèn pha của chiếc SUV vụt tắt. Điện trong xe cũng mất, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường cách xa hàng trăm mét.

Hạo nhanh chóng quay lại. Anh ta gõ mạnh vào cửa xe của cô.

“Có kẻ đã cắt điện. Tín hiệu bị nhiễu hoàn toàn,” Hạo nói qua lớp kính. “Chúng ta không thể ở lại đây. Cô phải ra khỏi xe ngay lập tức.”

Nguyệt Hy mở khóa cửa, và ngay khi cô vừa ló đầu ra, Hạo đã túm lấy cổ tay cô. Bàn tay anh ta thô ráp và mạnh mẽ, nhưng nắm chặt cô như sợ cô sẽ tan biến.

“Chúng ta đi vào rừng, không an toàn khi ở trên đường,” Hạo nói. “Chúng ta phải đi bộ đến trạm dịch vụ gần nhất. Nhanh lên, đi theo tôi.”

Họ lao vào bóng tối của khu rừng rậm ven đường. Mưa bắt đầu nặng hạt, làm ướt sũng quần áo của Nguyệt Hy. Cô đi giày cao gót, và mỗi bước đi đều khó khăn.

Sau khi đi được khoảng trăm mét, Nguyệt Hy trượt chân trên một lớp rêu. Cô kêu lên. Hạo lập tức quay lại. Anh ta không nói một lời, mà cúi xuống, cởi bỏ giày cao gót của cô bằng một động tác nhanh chóng, chuyên nghiệp, gần như tàn bạo.

“Không được mang giày,” Hạo nói. “Chạy bằng chân trần. Tập trung vào bước chân. Đừng nhìn lại.”

Anh ta lại nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi. Nguyệt Hy không thể phàn nàn. Cô hoàn toàn tin tưởng vào bản năng của anh ta. Mùi bùn đất, lá ẩm và mưa trộn lẫn với mùi cơ thể ấm áp của anh ta, tạo nên một sự kết hợp hoang dã và mãnh liệt.

Họ tìm thấy một khu vực đá lớn, có mái che tự nhiên dưới một vách đá nhỏ. Hạo dừng lại, đẩy cô vào dưới vách đá.

“Chúng ta sẽ trú tạm ở đây,” Hạo nói, hơi thở anh ta dồn dập. “Tôi cần kiểm tra khu vực này.”

Nguyệt Hy ngồi sụp xuống, run rẩy vì lạnh và sợ hãi. Chiếc váy đắt tiền của cô giờ đây ướt sũng, dính chặt vào da thịt, khiến cô cảm thấy lạnh hơn.

Hạo kiểm tra xung quanh. Sau khi đảm bảo an toàn, anh ta quay lại. Anh ta nhìn thấy Nguyệt Hy đang run rẩy. Hạo không nói gì. Anh ta cởi bỏ chiếc áo vest đen của mình.

“Mặc vào,” anh ta ra lệnh, ném chiếc áo vest vào người cô.

Nguyệt Hy ngước nhìn anh ta. Áo sơ mi trắng của anh ta đã bị ướt một nửa, dính chặt vào lồng ngực vạm vỡ. Cô có thể thấy rõ đường nét của cơ bụng và bắp tay cuồn cuộn.

Cô miễn cưỡng mặc chiếc áo vest. Nó rộng thùng thình, và ngay lập tức, mùi hương của anh ta bao bọc lấy cô. Mùi gỗ đàn hương, mùi súng và sự nam tính mạnh mẽ. Chiếc áo vest vẫn còn giữ lại hơi ấm của cơ thể anh ta, một sự ấm áp cứu rỗi trong đêm lạnh.

Hạo ngồi xuống đối diện cô, dựa lưng vào vách đá. Anh ta hoàn toàn cảnh giác, đôi mắt anh ta không ngừng quét xung quanh.

“Tại sao anh lại trở thành vệ sĩ? Anh có thể làm bất cứ điều gì khác với khả năng của mình,” Nguyệt Hy hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ, sợ làm anh ta giật mình.

Lần này, Hạo không gắt gỏng. Có lẽ sự nguy hiểm thực sự đã làm giảm sự phòng thủ của anh ta.

“Tôi cần tiền. Và tôi quen với việc này. Sống trong giới hạn, trong kỷ luật,” Hạo đáp, giọng anh ta trầm và mệt mỏi. “Tôi không giỏi đối phó với những thứ phức tạp, như cảm xúc hay... gia đình.”

Nguyệt Hy im lặng một lúc. Cô thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, như thể đang nhìn thấy một bóng ma nào đó.

“Anh có gia đình không?” cô hỏi.

“Không còn nữa,” Hạo nói, giọng anh ta rất nhỏ, gần như bị tiếng mưa nuốt chửng. “Đó là một câu chuyện dài và không liên quan đến nhiệm vụ của cô.”

Nguyệt Hy biết, cô không nên hỏi thêm. Nhưng sự tò mò và sự gần gũi trong bóng tối này đã vượt qua mọi quy tắc.

Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào mu bàn tay anh ta, nơi gân xanh nổi lên.

“Cảm ơn anh,” Nguyệt Hy thì thầm. “Cảm ơn vì đã cứu tôi. Và vì đã cho tôi mượn áo.”

Hạo giật mình trước cái chạm bất ngờ này. Anh ta nhìn chằm chằm vào tay cô, sau đó nhìn vào mắt cô. Ánh mắt anh ta chứa đựng một cơn bão cảm xúc.

“Đừng chạm vào tôi, Tiểu thư,” Hạo nói, nhưng anh ta không rút tay lại, giọng nói khàn khàn, gần như là một lời cầu xin hơn là một mệnh lệnh. “Đừng làm tôi mất tập trung, đặc biệt là lúc này.”

“Tôi không cố ý khiến anh mất tập trung,” Nguyệt Hy nói, cố ý siết nhẹ ngón tay cô lên mu bàn tay anh. “Tôi chỉ muốn cho anh biết, anh là người giữ, và tôi tin tưởng anh.”

Sự tiếp xúc da thịt này, trong một đêm tối nguy hiểm, nơi họ chỉ cách thế giới văn minh vài trăm mét, mang lại một cảm giác căng thẳng gợi cảm mãnh liệt hơn bất cứ trang phục khiêu khích nào. Anh ta là người đàn ông mạnh mẽ nhất cô từng biết, và lúc này, anh ta đang yếu đuối trước một cái chạm tay của cô.

Hạo thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại. Anh ta từ từ, nhưng chắc chắn, lật bàn tay mình lại, và nắm chặt lấy tay cô.

Cái nắm tay đó không phải là lãng mạn. Nó mang tính chất kiểm soát, tuyệt vọng và bản năng. Anh ta nắm chặt đến mức Nguyệt Hy cảm thấy hơi đau, nhưng cô không rút tay ra. Cô nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên anh ta thừa nhận sự cần thiết của cô, không chỉ là mục tiêu, mà là người gắn kết anh ta với cảm xúc.

“Ngủ đi,” Hạo ra lệnh, mắt anh ta vẫn nhắm. “Tôi sẽ gác. Đừng sợ. Tôi ở đây.”

Nguyệt Hy nhắm mắt lại. Cảm giác sợ hãi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự an toàn tuyệt đối và sự ấm áp đến từ cái nắm tay mạnh mẽ, cấm kỵ đó. Cô biết, đêm nay, một ranh giới mới đã bị phá vỡ giữa vệ sĩ và mục tiêu của anh ta.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×