Ngày hôm sau, Lục Tinh Tinh thức dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt thanh tú nhưng hơi mệt mỏi của cô. Buổi sáng hôm nay cô phải đến văn phòng quản lý từ thiện để chuẩn bị buổi họp quan trọng với đối tác nước ngoài. Cô mặc bộ váy công sở đơn giản nhưng thanh lịch, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và nghiêm túc.
Khi bước vào phòng họp, Tinh Tinh không ngờ rằng Hàn Thừa Dật đã có mặt từ trước. Anh ngồi ở đầu bàn, ánh mắt sắc bén dõi theo mọi người, nhưng khi nhìn thấy cô, ánh mắt ấy như chợt mềm lại một thoáng, rồi lại lạnh lùng như thường thấy. Tinh Tinh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, cúi chào anh một cách lịch sự nhưng không tránh khỏi cảm giác tim đập nhanh.
Cuộc họp bắt đầu trong không khí căng thẳng. Đối tác nước ngoài đưa ra nhiều yêu cầu khắt khe, khiến mọi người phải tập trung tối đa. Tinh Tinh nhanh chóng trình bày quan điểm của công ty, logic và thuyết phục, nhưng Hàn Thừa Dật cũng không đứng ngoài. Anh bổ sung những phân tích sắc bén, khiến đối tác phải gật gù thán phục.
Trong lúc tranh luận, Hàn Thừa Dật nói một câu vô tình khiến Tinh Tinh đỏ mặt: “Cách xử lý này có thể gây rủi ro nếu cô chưa từng trực tiếp tham gia dự án tương tự.”
Tinh Tinh nghiến răng, giọng vừa căng thẳng vừa kiên định: “Anh có chắc mình hiểu hết không? Tôi đã xử lý nhiều dự án quan trọng rồi.”
Không khí giữa hai người trở nên gay gắt hơn, nhưng vẫn giữ sự tôn trọng cần thiết. Ánh mắt họ liên tục chạm nhau, như đang thử thách đối phương, vừa căng thẳng vừa kỳ lạ.
Kết thúc buổi họp, khi mọi người rời đi, Tinh Tinh nhận thấy trên bàn còn một tập hồ sơ quan trọng. Cô quay lại lấy thì va chạm với Hàn Thừa Dật một lần nữa. Hồ sơ rơi xuống đất, và khi cúi xuống nhặt, tay họ chạm nhau. Tim Tinh Tinh bỗng nhói nhẹ, cô cảm thấy bối rối nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cô… sao không cẩn thận hơn?” Hàn Thừa Dật hỏi, giọng trầm, ánh mắt vẫn nhìn cô.
“Tôi không cần ai nhắc,” Tinh Tinh đáp, hơi giật mình nhưng vẫn giữ vẻ kiêu hãnh.
Buổi chiều, khi Tinh Tinh về nhà, cô nhận được một tin nhắn lạ: “Hồ sơ hôm nay tôi đã xem qua, nếu cần, tôi có thể giúp cô kiểm tra lại. Không cần trả lời ngay.” Cô đoán đó là Hàn Thừa Dật, nhưng không trả lời. Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng cô, khiến tim cô rung lên lạ thường.
Buổi tối, một bưu kiện nhỏ được gửi tới nhà cô. Bên trong là một tách trà hảo hạng, kèm theo mảnh giấy nhỏ: “Ngày dài, nghỉ ngơi đi. Ai cũng xứng đáng có chút thư giãn.” Tinh Tinh nhìn mảnh giấy, cảm giác ngọt ngào và bất ngờ tràn ngập. Cô tự nhủ: “Người này thật khó đoán.”
Ngày hôm sau, trong buổi tập golf do gia đình cô tổ chức, hai người lại gặp nhau. Họ đứng gần nhau, trao đổi chiến thuật, đôi khi chạm tay trong lúc chỉ dẫn. Những va chạm và hiểu lầm nhỏ trước đây giờ trở thành chất xúc tác khiến họ vừa căng thẳng vừa tò mò về nhau. Trái tim Tinh Tinh âm thầm rung động, còn Hàn Thừa Dật thì khẽ nhếch môi, biết rằng trò chơi giữa hai con người này mới chỉ bắt đầu.
Tối đó, Tinh Tinh ngồi trong căn phòng sang trọng, tay cầm tách trà mà bưu kiện gửi đến. Cô nghĩ về Hàn Thừa Dật, về những ánh mắt, những lời nói và cả sự quan tâm thầm lặng. Cảm giác khó hiểu ấy khiến cô vừa bực bội, vừa tò mò. Cô biết rằng người đàn ông này sẽ gây ra nhiều rắc rối, nhưng đồng thời, cô cũng muốn tìm hiểu anh hơn, dù chưa nhận ra rằng mình đã bắt đầu để tâm thật sự.