tiểu thư nghịch ngợm và quan lãnh lùng

Chương 3: Bí mật trong vườn hoa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm đó, phủ Tưởng vẫn chìm trong sương mờ và những khóm hoa rực rỡ, nhưng không khí trong nhà đã khác hẳn. Tiểu thư Tưởng Nhu vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng bước chân đều đặn vang lên từ hành lang. Đó là Quan Lâm. Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị, cô lại không nhịn được cười, vừa lo lắng vừa háo hức nghĩ đến “trò chơi” hôm nay.

Cô nhẹ nhàng mặc áo, len lén rảo bước ra ngoài, tay cầm theo một chiếc quạt giấy nhỏ, chuẩn bị cho màn “tấn công tinh thần” đầu tiên của ngày. Quan Lâm đang cúi đầu kiểm tra sổ sách, không hề hay biết rằng một con mắt tinh nghịch đang dõi theo từng cử chỉ của ông. Nụ cười của Nhu lóe lên, cô thầm nhủ: “Hôm nay, nhất định sẽ khiến ông ta giật mình lần nữa!”

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị thổi một làn gió bột trắng, Quan Lâm đã giật mình quay lại, ánh mắt sắc lạnh khiến tim Nhu chợt run lên. “Tiểu thư Tưởng Nhu, ngươi lại đang tính làm gì?”

Nhu nhún vai, giả vờ tỏ vẻ trong sáng: “Ôi, chỉ là thử xem sàn nhà hôm nay có trơn không thôi mà…”

Quan Lâm nhíu mày, bước tới gần, tay đặt lên vết bột trắng trên sàn. “Tiểu thư, nếu tiếp tục như vậy, lần sau ta sẽ không chỉ dạy bảo bằng lời…”

Nhu cười khúc khích, mắt long lanh: “Ôi, ông dọa tôi à? Vậy tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần phòng thủ thôi!”

Nhưng trò đùa hôm nay không chỉ dừng lại ở bột trắng. Nhu tìm mọi cách để “vượt mặt” Quan Lâm: giấu bút, giấu tờ giấy, thậm chí mở cửa sổ thả chim bồ câu bay tứ tung khiến Quan Lâm phải hốt hoảng lùa chim ra ngoài. Mỗi lần ông nghiêm mặt, cô lại cười khúc khích, vừa tức vừa vui.

Trong lúc dọn dẹp, Quan Lâm phát hiện Nhu trốn vào khu vườn hồng, nơi nắng chiếu rọi làm cánh hoa long lanh. Ông bước tới, không một lời trách móc, chỉ nhẹ nhàng nhặt một bông hoa rơi và đặt lại trên cành. Ánh mắt ông dịu dàng, khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày, khiến Nhu bỗng dưng rung động. Cô thầm nghĩ: “Sao ông ấy vừa nghiêm nghị vừa quan tâm đến những điều nhỏ nhặt thế nhỉ?”

Buổi trưa, Nhu quyết định “leo lên đỉnh cao” của trò nghịch ngợm: cô giấu những đồ dùng của Quan Lâm trong vườn hoa, rồi lén theo dõi phản ứng của ông. Khi ông đi tìm từng món, ánh mắt nghiêm nghị xen lẫn bối rối khiến cô bật cười khúc khích.

Quan Lâm, mặc dù trán nhíu lại, vẫn bình tĩnh bước từng bước, tránh các chướng ngại vật và nhặt từng món đồ, khiến Nhu vừa tức vừa thấy thú vị. Cô nhận ra rằng, mỗi lần ông nghiêm nghị đối diện với trò tinh nghịch của mình, tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.

Sau bữa trưa, cả hai cùng đi dạo trong vườn. Nhu vô tình vấp phải bậc đá trơn, Quan Lâm nhanh chóng đỡ lấy, cả hai chạm vai, ánh mắt nhìn nhau lúng túng. Nhu đỏ mặt, quay đi, còn Quan Lâm đứng đó, ánh mắt dịu dàng, không biết phải làm gì tiếp theo.

Không khí phủ Tưởng trở nên sôi động hơn hẳn. Nhu liên tục thử thách sự kiên nhẫn của ông, nhưng cũng lén quan sát ông trong những khoảnh khắc dịu dàng: chăm sóc hoa, nhặt từng lá rụng, đi chậm để tránh va chạm với các hầu cận. Những chi tiết nhỏ nhặt ấy khiến cô bắt đầu suy nghĩ về Quan Lâm khác hẳn so với ngày đầu gặp mặt.

Vào buổi chiều, Nhu quyết định tiếp tục “cuộc chiến tinh thần” với một kế hoạch táo bạo hơn. Cô giấu một số đồ dùng trong phòng, dựng những chướng ngại vật nhỏ, tạo thành một “ma trận” khiến Quan Lâm phải quan sát cẩn thận từng bước. Ông bước đi từng bước, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng trong lòng cũng cảm thấy thú vị, không hề giận dữ.

Trong lúc cả hai lạc vào trò chơi của mình, Nhu bất ngờ nhìn thấy một khoảnh khắc quan trọng: Quan Lâm cúi xuống nhặt một bông hoa rơi từ tay cô, đặt lại cẩn thận trên cành. Cảnh tượng ấy khiến tim cô rung lên một cách lạ thường. Cô bắt đầu nhận ra, trò đùa hôm nay không chỉ đơn giản là nghịch ngợm mà còn khiến cô cảm thấy gần gũi, ấm áp với ông.

Những tiếng cười khúc khích vang lên khắp vườn hoa khi Nhu cố tình lùa chim bay qua vai ông, tóc rối bù, và ánh mắt tinh nghịch dõi theo phản ứng của ông. Quan Lâm mặc dù trán nhíu lại, vẫn giữ sự điềm tĩnh, bước đi nhẹ nhàng, từng cử chỉ khiến trái tim Nhu loạn nhịp.

Chiều tà, Nhu đứng trên ban công, tay nâng tách trà, mắt nhìn về phía vườn hoa nơi Quan Lâm vẫn chăm sóc, ánh nắng chiều rọi lên mái tóc ông tạo nên một khung cảnh dịu dàng. Cô nhận ra rằng những trò đùa, những va chạm dở khóc dở cười ngày hôm nay đã khiến trái tim cô rung động theo một cách không ngờ.

Và từ khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa Tiểu thư Tưởng Nhu và Quan Lâm chính thức bước sang một trang mới: nơi sự cãi nhau, trêu chọc xen lẫn những khoảnh khắc ngọt ngào, sẽ dẫn lối cho tình cảm dần nảy nở. Những ngày tiếp theo hứa hẹn sẽ đầy ắp những màn “mèo cào – chó gầm”, vừa hài hước vừa ấm áp, tạo nên một chuyện tình cổ trang nhẹ nhàng mà khó quên.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×