Buổi sáng phủ Tưởng vẫn yên ắng, nhưng trong không khí ấy lại ẩn chứa những âm thanh rộn rã và những nụ cười tinh nghịch. Tiểu thư Tưởng Nhu vừa thức dậy đã cảm thấy hôm nay mình phải có một “chiến lược” mới để thử thách sự nghiêm nghị của Quan Lâm. Cô len lén mặc áo, cầm theo chiếc quạt giấy nhỏ, trong lòng rộn ràng vì biết rằng trò đùa hôm nay sẽ không hề đơn giản.
Ngay khi bước xuống hành lang, cô thấy Quan Lâm đang đứng trước cửa phòng khách, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng bước đi của hầu cận. Nụ cười tinh nghịch lóe lên trong mắt Nhu. “Hôm nay, phải khiến ông ấy giật mình mới được!” cô nghĩ, và lập tức bắt đầu thực hiện màn “tấn công” đầu tiên của mình: giấu một số đồ dùng quan trọng của ông, để tạo tình huống khó xử.
Quan Lâm, không hề hay biết, khi đi tìm đồ đạc của mình, đã lúng túng bước qua từng chướng ngại vật nhỏ mà Nhu bày ra. Mỗi bước đi đều khiến ông nghiêm nghị hơn, nhưng cũng bắt đầu cảm thấy thú vị. Nhu đứng nép bên cửa, mắt lấp lánh nhìn từng phản ứng của ông, vừa cười vừa hồi hộp.
Nhưng bất ngờ xảy ra khi một hầu cận nhìn thấy cảnh Nhu và Quan Lâm đứng gần nhau trong vườn hoa, và lầm tưởng hai người đang xảy ra một chuyện gì đó nghiêm trọng. Tin tức nhanh chóng lan ra, khiến Nhu và Quan Lâm đều bối rối. Nhu đỏ mặt, không hiểu sao hầu cận lại nói vậy, còn Quan Lâm thì nghiêm nghị hỏi cô: “Tiểu thư… việc này… thật sự chỉ là hiểu lầm phải không?”
Nhu lắp bắp, cố giải thích nhưng lại bị Quan Lâm nghiêm khắc ngắt lời: “Ta không muốn nghe nửa lời giải thích. Ngươi cần chứng minh rằng lời ta nghe được là sai.”
Trò chơi tinh nghịch của Nhu dần trở thành một tình huống “hiểu lầm lớn”. Cô tìm đủ mọi cách để chứng minh mình vô tội: trêu hầu cận, lén chọc ngoáy ông, thậm chí giả vờ khóc nhè để Quan Lâm bối rối. Mỗi chi tiết đều tạo nên những cảnh dở khóc dở cười, khiến hầu cận vừa lo lắng vừa thích thú.
Trong lúc mọi người rối ren, Nhu lén nhìn Quan Lâm, thấy ánh mắt ông không còn sắc lạnh hoàn toàn, mà xen lẫn sự bối rối và quan tâm. Trái tim cô bỗng nhói nhẹ, cảm giác vừa vui vừa lo lắng. Cô thầm nghĩ: “Sao ông ấy vừa nghiêm nghị vừa để ý đến mình vậy nhỉ?”
Buổi chiều, Nhu quyết định giải quyết hiểu lầm bằng cách “tấn công trực diện”: cô tiến đến nơi Quan Lâm đang đứng, ánh mắt long lanh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Quan Lâm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi… Tôi không có ý gì.”
Quan Lâm nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt sắc lạnh giờ đã ẩn chứa một tia dịu dàng: “Ta sẽ tin lần này, nhưng nếu lỡ một lần nữa…” Ông im lặng, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhu, khiến cô vừa sợ vừa hứng thú.
Sau đó, Nhu và Quan Lâm cùng nhau dọn dẹp khu vườn hoa, từng cử chỉ, từng nụ cười nhỏ đều trở nên gần gũi. Ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc Nhu, làm cô như một bông hoa hồng rực rỡ giữa không gian yên bình của phủ. Mỗi lần chạm tay, ánh mắt họ giao nhau, khiến trái tim Nhu rộn ràng.
Nhưng hiểu lầm không chỉ dừng lại ở đó. Một vài hầu cận vẫn lén bàn tán, khiến Nhu phải liên tục trấn an: “Không, không phải vậy đâu… thực sự chỉ là hiểu lầm thôi mà!” Cô vừa giải thích vừa cười khúc khích, tạo nên một bầu không khí vừa hài hước vừa ấm áp.
Khi trời nhá nhem tối, Nhu đứng trên ban công, tay nâng tách trà, mắt nhìn về phía Quan Lâm đang thu dọn vườn hoa, tim bỗng rung lên một nhịp. Cô nhận ra rằng những màn nghịch ngợm, những va chạm dở khóc dở cười hôm nay đã khiến cô cảm thấy gần gũi với ông hơn bao giờ hết.
Và từ khoảnh khắc ấy, Nhu hiểu rằng mối quan hệ giữa mình và Quan Lâm không còn đơn thuần là trò chơi tinh nghịch. Nó đã trở thành một sợi dây vô hình, nơi mà mỗi va chạm, mỗi ánh mắt, đều khiến trái tim cô rung động. Những ngày tiếp theo hứa hẹn sẽ đầy ắp những màn “cãi nhau như mèo với chó”, vừa hài hước vừa ấm áp, đưa hai trái tim dần xích lại gần nhau hơn.
Hết chương 4.