Sáng sớm, trời u ám và hơi se lạnh, mưa đầu mùa rơi lất phất trên mái ngói phủ Tưởng. Tiểu thư Tưởng Nhu thức dậy với một tâm trạng lạ lùng: vừa hào hứng, vừa tò mò. Cô len lén nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, khẽ rơi trên hoa hồng và bậc đá, tạo nên một bầu không khí dịu dàng, yên ả.
Nhưng Nhu biết, với bản tính tinh nghịch của mình, mưa không phải là lý do để ở yên trong phòng. Cô quyết định ra ngoài sân phủ, mang theo chiếc áo mưa mỏng màu hồng nhạt và chiếc quạt giấy giấu bột trắng. Mục tiêu của cô: Quan Lâm.
Quan Lâm, như mọi buổi sáng, đã ra ngoài kiểm tra vườn hoa. Ánh mắt nghiêm nghị vẫn hiện rõ trên khuôn mặt ông, nhưng hôm nay, gió mưa khiến mái tóc ông hơi ướt, khuôn mặt nghiêm nghị xen lẫn một chút bối rối. Nhu nhìn thấy vậy, tim đập nhanh, vừa muốn cười vừa thấy thương.
Cô bắt đầu “trò chơi” bằng cách thả một ít bột trắng lên những phiến lá còn ướt, hy vọng khi ông bước qua sẽ dính bột. Nhưng bất ngờ, Quan Lâm khéo léo tránh được, bước đi nhẹ nhàng, ánh mắt nghiêm nghị hướng thẳng vào Nhu.
“Tiểu thư… hôm nay ngươi lại bày trò gì?” giọng ông trầm, nhưng không giận dữ như những lần trước.
Nhu giả vờ xấu hổ, che miệng cười: “Chỉ… chỉ là thử xem mưa có làm sàn trơn hơn không thôi…”
Quan Lâm nhíu mày, cúi xuống nhặt những phiến lá rơi, ánh mắt dịu dàng khiến Nhu cảm thấy tim mình nhói nhẹ. Cô nhận ra, trò đùa hôm nay đã trở thành một màn “va chạm tinh thần” đầy ngọt ngào: vừa hài hước, vừa ấm áp.
Buổi trưa, mưa rơi nặng hạt hơn. Nhu chạy vào hành lang, thấy Quan Lâm đang nhặt từng giọt nước mưa còn đọng trên lan can, ông không hề la mắng cô, mà âm thầm lau sạch từng vết nước. Nhu không khỏi đỏ mặt, vừa thấy xấu hổ vừa thấy trái tim mình rộn ràng: “Sao… sao ông ấy lại quan tâm đến chi tiết nhỏ nhặt như vậy nhỉ?”
Nhưng hôm nay cũng không thiếu những tình huống dở khóc dở cười. Khi Nhu chạy theo một con mèo hoang trốn vào vườn, trượt chân trên bậc đá ướt, Quan Lâm kịp thời đỡ lấy cô. Cả hai cùng ngã xuống, ánh mắt chạm nhau, cả người ướt sũng trong mưa, nhưng tim đều đập nhanh không kém. Nhu đỏ mặt, giật mình, còn Quan Lâm cũng cảm thấy khó xử.
Mưa làm mọi thứ trở nên gần gũi và thân mật hơn. Nhu nhìn ông chăm sóc vườn, nhặt từng lá rụng, đôi tay ướt đẫm mưa, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng. Cô bỗng nhận ra rằng trò đùa, những va chạm dở khóc dở cười, đã khiến trái tim mình rung động.
Chiều hôm đó, gia đình Nhu và hầu cận đều quan sát mọi việc từ xa. Một vài hầu cận thầm cười khúc khích, vừa lo lắng vừa thích thú khi thấy tiểu thư tinh nghịch nhưng cũng bắt đầu bộc lộ những khoảnh khắc dịu dàng. Cha mẹ Nhu cũng lặng lẽ mỉm cười: con gái mình đã bắt đầu để ý đến Quan Lâm nhiều hơn.
Khi trời bắt đầu tạnh mưa, Nhu đứng trên ban công, tay nâng tách trà nóng, mắt nhìn về phía Quan Lâm đang thu dọn vườn hoa, tim bỗng rung lên một nhịp. Cô nhận ra rằng những màn nghịch ngợm, những va chạm dở khóc dở cười hôm nay đã khiến cô cảm thấy gần gũi với ông hơn bao giờ hết. Và từ khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa hai người càng thêm khăng khít, vừa hài hước vừa ấm áp, mở ra những ngày tiếp theo đầy những trò đùa, va chạm và ánh mắt đầy ngọt ngào.
Hết chương 5.