Sáng sớm hôm đó, phủ Tưởng chìm trong sương mờ, khắp hành lang và vườn hoa phủ một lớp sương nhẹ. Tiểu thư Tưởng Nhu thức dậy, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt sương còn đọng trên cánh hoa, ánh sáng le lói xuyên qua từng tán lá. Cô cảm thấy hôm nay là một ngày đặc biệt, trái tim rộn ràng, vừa háo hức vừa tò mò.
Nhưng với bản tính tinh nghịch, Nhu không thể ngồi yên. Cô mặc áo mưa màu hồng nhạt, tay cầm chiếc quạt giấy giấu bột trắng, âm thầm chuẩn bị “trò chơi” với Quan Lâm. Khi vừa bước xuống hành lang, cô đã thấy ông đứng bên vườn, chăm sóc những khóm hoa rực rỡ. Ánh mắt nghiêm nghị vẫn hiện rõ, nhưng mái tóc ướt sũng vì sương và mưa nhẹ làm ông trông khác lạ, bối rối nhưng vẫn kiên nghị.
Cô quyết định thử thách lần này tinh vi hơn: đặt một vài chướng ngại vật nhỏ trong vườn, hy vọng khi ông bước qua sẽ bị trượt nhẹ hoặc dính bột trắng. Nhưng quan sát kỹ, Nhu nhận ra Quan Lâm quá tinh tường, từng bước đi đều nhẹ nhàng, chính xác, khiến trò chơi tinh nghịch của cô không đạt hiệu quả như mong muốn.
“Tiểu thư… hôm nay ngươi lại bày trò gì?” giọng ông trầm nhưng không giận dữ như mọi lần, khiến Nhu đỏ mặt, vừa lo vừa vui.
“Chỉ… chỉ là thử xem sương có trơn không thôi…” cô lí nhí, giấu nụ cười tinh nghịch sau tay áo.
Quan Lâm nhíu mày, bước đi cẩn thận giữa những phiến đá trơn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng, khiến trái tim Nhu rung lên một nhịp. Cô thầm nghĩ: “Sao ông ấy vừa nghiêm nghị vừa quan tâm đến những điều nhỏ nhặt vậy nhỉ?”
Buổi trưa, khi Nhu cố tình lùa đàn chim bồ câu bay qua vườn, khiến Quan Lâm phải hốt hoảng, tóc rối bù, ông vẫn bình tĩnh thu dọn từng con chim, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn sự bối rối. Nhu đứng nép sau một khóm hoa, mắt long lanh, vừa cười khúc khích vừa hồi hộp. Mỗi lần va chạm, tim cô đều đập nhanh, cảm giác vừa hài hước vừa ngọt ngào.
Chiều xuống, mưa nhẹ hơn, phủ Tưởng chìm trong không khí tĩnh lặng. Nhu và Quan Lâm cùng nhau dọn dẹp vườn hoa, từng cử chỉ, từng nụ cười nhỏ đều gần gũi và ấm áp. Khi cô khẽ chạm tay vào một cành hoa, Quan Lâm vô tình cũng chạm tay cô, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai cùng đỏ mặt.
Trong lúc dọn vườn, Nhu bất ngờ vấp phải phiến đá ướt, Quan Lâm kịp thời đỡ lấy, cả hai cùng ngã xuống, ướt sũng trong mưa, nhưng tim đều loạn nhịp. Nhu đỏ mặt, giật mình, còn Quan Lâm cũng không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Sau đó, Nhu quyết định tìm cách giải thích một hiểu lầm nhỏ xảy ra hôm trước. Cô đến gần ông, ánh mắt long lanh, giọng nói nhẹ nhàng: “Quan Lâm, mọi chuyện… thực sự chỉ là hiểu lầm thôi.”
Quan Lâm nhìn cô, đôi mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “Ta sẽ tin lần này, nhưng nếu lỡ một lần nữa…” ông im lặng, ánh mắt không rời Nhu, khiến cô vừa hồi hộp vừa thích thú.
Buổi tối, khi mưa tạnh, Nhu đứng trên ban công, tay nâng tách trà nóng, mắt nhìn về phía Quan Lâm đang thu dọn vườn hoa. Cô nhận ra rằng những trò nghịch ngợm, những va chạm dở khóc dở cười hôm nay đã khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ. Khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.
Nhu thầm nghĩ: những ngày tiếp theo sẽ còn đầy ắp những màn “cãi nhau như mèo với chó”, vừa hài hước vừa ấm áp, nơi mỗi va chạm, mỗi ánh mắt, đều khiến trái tim cô rung động không nguôi. Cô mỉm cười, trái tim vừa háo hức vừa bối rối, chuẩn bị cho một chuỗi ngày đầy ngọt ngào sắp tới.
Hết chương 6.