Buổi sáng phủ Tưởng chìm trong ánh nắng dịu dàng, nhưng không khí trong nhà đã trở nên sôi động khác thường. Tiểu thư Tưởng Nhu vừa thức dậy đã nghĩ đến một “trò chơi tinh nghịch” mới: trận chiến bóng nước mà cô quyết định thử thách Quan Lâm. Cô cầm theo một chiếc bình nước nhỏ, bên trong giấu bột trắng, mắt long lanh như muốn nói: hôm nay sẽ là một ngày thật vui.
Quan Lâm, như mọi ngày, đã ra ngoài từ sớm, chăm sóc vườn hoa. Mái tóc nghiêm nghị ướt sương, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng dịu dàng, khiến Nhu vừa thích thú vừa hồi hộp. Cô nhìn quanh, rồi bất ngờ giáng một quả bóng nước nhỏ về phía ông.
Quan Lâm nhíu mày, khéo léo tránh né, ánh mắt nghiêm nghị nhưng trong lòng không khỏi bối rối. “Tiểu thư… hôm nay lại bày trò gì nữa?” giọng ông trầm, mang chút nghiêm khắc nhưng không giận dữ.
Nhu cười khúc khích, giơ tay che miệng: “Chỉ… chỉ là thử xem phản xạ của ông thế nào thôi mà.”
Nhưng trò chơi chỉ mới bắt đầu. Nhu tinh quái ném bóng nước liên tiếp, một số bắn trúng lưng hầu cận khiến họ la lên bất ngờ. Quan Lâm phải nhanh chóng tránh né từng cú ném, ánh mắt sắc lạnh nhưng đôi lúc lóe lên sự bối rối. Cảnh tượng khiến Nhu vừa tức vừa vui, tim đập rộn ràng.
Khi trận chiến đang diễn ra, một số hầu cận và bạn bè nhìn thấy cảnh tượng, vừa cười khúc khích vừa lo lắng. Ai nấy đều thầm nhận ra: Nhu và Quan Lâm không chỉ là mèo cào – chó gầm nữa, mà dường như đang phát triển một mối quan hệ đầy ngọt ngào và tinh nghịch.
Chiều xuống, trận chiến tạm thời kết thúc. Nhu và Quan Lâm đứng cạnh nhau, cả hai ướt sũng, ánh mắt giao nhau, tim đều loạn nhịp. Nhu đỏ mặt, quay đi, còn Quan Lâm cũng không dám nhìn thẳng, chỉ lặng lẽ hất một vài giọt nước khỏi vai cô.
Nhưng hôm nay cũng không thiếu những tình huống dở khóc dở cười. Trong lúc dọn dẹp vườn sau trận bóng nước, Nhu vô tình vấp phải phiến đá trơn, Quan Lâm nhanh chóng đỡ lấy, cả hai cùng ngã xuống, người ướt sũng nhưng trái tim đều rung lên nhịp mới. Nụ cười tinh nghịch của Nhu hòa với ánh mắt dịu dàng của Quan Lâm tạo nên một cảnh tượng vừa hài hước vừa ấm áp.
Sau đó, Nhu quyết định “thử thách cuối cùng” trong ngày: dẫn Quan Lâm đến một góc vườn hoa đầy những cánh hoa rụng, nơi mà cô đã chuẩn bị sẵn một “màn kịch” nhỏ. Cô giả vờ vấp chân, ngã xuống trong đống cánh hoa, ánh mắt long lanh nhìn Quan Lâm, như muốn nói: cứu tôi đi!
Quan Lâm không còn nghiêm nghị nữa, ông nhanh chóng đỡ lấy cô, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào mắt cô. Trái tim Nhu nhảy lên một nhịp, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Buổi tối, khi mọi việc tạm lắng, Nhu đứng trên ban công, tay nâng tách trà nóng, mắt nhìn về phía Quan Lâm đang thu dọn vườn hoa. Cô nhận ra rằng những trò nghịch ngợm, những va chạm dở khóc dở cười hôm nay đã khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ. Những ngày tiếp theo hứa hẹn sẽ còn đầy ắp những màn “cãi nhau như mèo với chó”, nhưng giờ đã xen lẫn những khoảnh khắc ấm áp, gần gũi và ngọt ngào.
Hết chương 7.