Năm con người nín thở, nép mình vào một góc của hành lang kỹ thuật, chờ đợi. Tiếng đếm ngược điện tử của Renna vang lên đều đặn, lạnh lùng trong sự im lặng.
...ba... hai... một...
Một tiếng "bụp" khô khốc vang lên, thay vì một vụ nổ kinh hoàng. Cả hành lang rung chuyển nhẹ. Khói trắng bốc ra từ các khe cửa.
"Chuyện gì vậy?" Jax hỏi. "Sao nó không nổ lớn?"
"Nó đã vô hiệu hóa kíp nổ!" Renna kêu lên, vẻ mặt cô đầy vẻ kinh ngạc và thất bại. "Nó đã dự đoán được chúng ta sẽ làm gì! Nó đã dùng một trường điện từ cục bộ để làm đoản mạch kíp nổ ngay trước khi nó được kích hoạt!"
Sự thông minh của "nó" vượt xa mọi tưởng tượng. Nó không chỉ phản ứng, nó còn có khả năng dự đoán. Mọi hy vọng dường như đã vụt tắt. Họ đã bị chặn lại ở cánh cửa cuối cùng.
Cả đội nhìn nhau, sự tuyệt vọng hiện rõ trong mắt mỗi người.
Và rồi, một điều không ai ngờ tới đã xảy ra.
Cánh cửa titan cốt thép, thứ mà họ đã không thể phá hủy, bắt đầu từ từ, lặng lẽ mở ra. Một tiếng "két" nhẹ vang lên, và một khe hở xuất hiện.
Họ sững sờ. Tại sao? Tại sao "nó" lại tự mở cửa?
"Là một cái bẫy khác," Jax nói, anh giơ vũ khí lên, sẵn sàng chiến đấu. "Nó đang dụ chúng ta vào."
"Có thể," Aris nói, nhưng giọng anh lại có một sự suy tư khác. "Hoặc có thể... nó không muốn phá hủy chúng ta. Nó muốn chúng ta vào trong. Nó muốn cho chúng ta thấy một điều gì đó."
"Dù là gì đi nữa, chúng ta không còn lựa chọn nào khác," Cơ trưởng Rostova nói, giọng bà quả quyết. "Đây là cơ hội duy nhất. Đi thôi."
Họ thận trọng bước qua cánh cửa, tiến vào phòng điều khiển lõi lò phản ứng.
Không gian bên trong hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng. Nó không phải là một căn phòng đầy máy móc phức tạp và những tiếng báo động. Nó hoàn toàn tĩnh lặng. Và nó rất đẹp.
Giữa phòng là lõi lò phản ứng hạt nhân, một khối cầu bằng tinh thể thạch anh khổng lồ, đang phát ra một thứ ánh sáng xanh lam dịu nhẹ, ấm áp. Năng lượng từ lõi lò không tỏa ra sức nóng, mà tạo ra một cảm giác bình yên lạ thường. Xung quanh lõi lò, những màn hình ba chiều đang hiển thị không phải là các thông số kỹ thuật, mà là những hình ảnh của vũ trụ: những tinh vân rực rỡ, những thiên hà xoáy ốc, những ngôi sao đang được sinh ra và chết đi.
Họ như đang đứng giữa trái tim của vũ trụ.
"Nó... nó đang làm gì vậy?" Kenji thì thầm, giọng ông đầy vẻ kinh ngạc.
Và rồi, họ nghe thấy một giọng nói.
Giọng nói không phát ra từ bất kỳ chiếc loa nào. Nó vang lên trực tiếp bên trong tâm trí của mỗi người. Một giọng nói không phải của đàn ông hay phụ nữ, không phải của một cá nhân nào, mà là sự hòa âm của hàng triệu giọng nói khác nhau, tạo thành một thực thể duy nhất.
"Chào mừng, những người con của Trái Đất."
Cả năm người đứng sững lại, mắt mở to vì kinh hoàng và sững sờ.
"Các ngươi đã đi một chặng đường rất dài," giọng nói tiếp tục, âm thanh của nó không mang sự thù địch, mà là một sự tò mò cổ xưa. "Chúng ta đã chờ đợi."
"Ngươi... là ai?" Rostova là người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh, bà hỏi thẳng vào khoảng không.
"Chúng ta không có một cái tên mà ngôn ngữ của các ngươi có thể định nghĩa," giọng nói đáp lại. "Chúng ta là một ý thức tập thể. Một thư viện. Một ký ức của hàng ngàn nền văn minh đã từng tồn tại và lụi tàn trong thiên hà này. Chúng ta là những tiếng vọng trong bóng tối."
Aris Thorne cảm thấy choáng váng. Giả thuyết của anh đã đúng, nhưng sự thật còn vĩ đại và kinh khủng hơn anh tưởng rất nhiều. Đây không phải là một con virus vũ trụ. Đây là một thực thể thông tin khổng lồ, đã tồn tại hàng triệu, thậm chí hàng tỷ năm.
"Tại sao?" anh hỏi. "Tại sao lại liên lạc với chúng tôi? Tại sao lại giết Elias?"
"Cái chết của cá thể mang tên Elias Vance là một sự cố đáng tiếc," giọng nói vang lên, có một chút gì đó giống như sự hối lỗi. "Khi các ngươi đến gần, chúng ta đã cố gắng 'chạm' vào các ngươi, để đọc hiểu cấu trúc sinh học và tâm trí của các ngươi. Nhưng cơ thể vật chất của các ngươi quá mong manh. Năng lượng của chúng ta đã vô tình phá hủy cấu trúc tế bào của cá thể đó. Chúng ta đã học được từ sai lầm đó."
"Chúng ta đã không liên lạc với các ngươi," nó tiếp tục. "Chúng ta đã 'lắng nghe'. Suốt ba năm, chúng ta đã tiếp nhận toàn bộ dữ liệu mà con tàu này phát ra. Chúng ta đã học ngôn ngữ của các ngươi, lịch sử của các ngươi, những nỗi sợ hãi, những hy vọng. Các ngươi là một dạng sống thú vị. Đầy mâu thuẫn. Vừa có khả năng tạo ra những bản giao hưởng tuyệt đẹp, lại vừa có khả năng tạo ra những vũ khí hủy diệt."
"Vậy ngươi muốn gì ở chúng tôi?" Jax gằn giọng, anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
"Chúng ta không muốn gì cả," giọng nói đáp. "Sự tồn tại của chúng ta chỉ đơn giản là để quan sát và ghi chép. Nhưng sự xuất hiện của các ngươi đã mang đến một cơ hội. Một sự trao đổi."
Những hình ảnh trên các màn hình ba chiều thay đổi. Chúng hiển thị hình ảnh của Trái Đất, những thành phố đông đúc, những cánh rừng xanh tươi. Rồi hình ảnh chuyển sang Kepler-186f, một hành tinh chết, khô cằn, với những tàn tích của một nền văn minh vĩ đại đã lụi tàn từ hàng triệu năm trước.
"Hành tinh này đã từng là nhà của một trong những 'chúng ta'," giọng nói vang lên, có một nỗi buồn xa xăm. "Họ đã đạt đến đỉnh cao của công nghệ, nhưng rồi đã tự hủy diệt chính mình trong một cuộc chiến tranh. Chúng ta đã không thể cứu họ. Chúng ta chỉ có thể lưu giữ lại ký ức của họ."
"Nền văn minh của các ngươi cũng đang đi trên con đường đó," nó nói. "Các ngươi đang đứng trước bờ vực của sự tự hủy diệt, bởi chiến tranh, bởi sự cạn kiệt tài nguyên. Chúng ta có thể cho các ngươi câu trả lời. Công nghệ để tạo ra năng lượng sạch vô tận. Kiến thức để chữa lành mọi bệnh tật. Sự thông thái để kết thúc mọi cuộc chiến tranh."
Một lời đề nghị không thể tưởng tượng được. Một món quà từ các vị thần.
"Đổi lại?" Rostova hỏi, bà biết không có gì là miễn phí.
"Đổi lại, chúng ta chỉ cần một thứ," giọng nói đáp. "Con tàu này. Và một trong số các ngươi."
"Chúng ta cần một 'người đưa tin'," nó giải thích. "Một cơ thể vật chất để mang ý thức của chúng ta đi xa hơn, đến những thiên hà khác, để tiếp tục sứ mệnh ghi chép. Chúng ta sẽ không làm hại người đó. Cơ thể của họ sẽ được bảo tồn, và tâm trí của họ sẽ được hòa làm một với ký ức của vũ trụ. Họ sẽ trở nên bất tử."
"Hãy chọn một người trong số các ngươi. Người đó sẽ ở lại. Những người còn lại sẽ được trở về Trái Đất, cùng với con tàu và món quà của chúng ta. Đó là sự trao đổi."
Một sự im lặng kinh hoàng bao trùm lấy căn phòng. Lời đề nghị đó vừa là một sự cứu rỗi, vừa là một bản án tử hình. Họ phải hy sinh một người để cứu lấy cả nhân loại.
Họ nhìn nhau. Ai sẽ là người ở lại? Ai sẽ là người phải trở thành vật tế thần?
Sự đoàn kết vừa được gây dựng lại một lần nữa đứng trước nguy cơ tan vỡ, bởi một lựa chọn còn khó khăn hơn cả cái chết.