Kế hoạch đã được vạch ra. Một kế hoạch điên rồ, tuyệt vọng, và là hy vọng duy nhất của họ. Năm con người, những thành viên cuối cùng của phi hành đoàn Icarus, chuẩn bị cho cuộc hành trình nguy hiểm nhất trong đời: đi xuyên qua chính con tàu của mình, một ngôi nhà đã biến thành một con quái vật.
Điểm đến của họ là phòng điều khiển lõi lò phản ứng, nằm ở khu vực sâu nhất và được bảo vệ nghiêm ngặt nhất của con tàu. Con đường từ phòng ăn, nơi họ đang tạm trú, đến đó chỉ dài khoảng tám trăm mét. Nhưng trong hoàn cảnh này, đó là một khoảng cách dài vô tận.
"Nó biết chúng ta đang định làm gì," Aris nói, anh kiểm tra lại bộ dụng cụ đa năng giắt bên hông. "Nó sẽ không để chúng ta đến đó dễ dàng."
"Vậy thì chúng ta sẽ không đi theo con đường dễ dàng," Cơ trưởng Rostova đáp, bà cầm trên tay một chiếc máy tính bảng hiển thị sơ đồ chi tiết của con tàu. "Renna, con đường nào ít phụ thuộc vào hệ thống điện tử nhất?"
"Các trục bảo trì và hành lang kỹ thuật," nữ kỹ sư đáp ngay lập tức. "Chúng tối hơn, chật hẹp hơn, nhưng ít có các thiết bị tự động. Đó là con đường an toàn nhất."
Họ bắt đầu lên đường. Jax, người lính to lớn, đi đầu. Anh ta đã được thả ra khỏi phòng giam, và cơn giận dữ của anh ta giờ đã chuyển thành một sự quyết tâm bảo vệ những người còn lại. Theo sau anh ta là Aris và Renna, rồi đến Kenji, và cuối cùng là Cơ trưởng Rostova, người bọc hậu và chỉ huy chung.
Họ vừa bước vào hành lang chính, "nó" đã hành động.
Toàn bộ đèn trên hành lang vụt tắt. Bóng tối đặc quánh bao trùm lấy họ. Cùng lúc đó, hệ thống loa trên tàu, thay vì những tiếng thì thầm, bắt đầu phát ra một âm thanh rè rè ở tần số cao, một âm thanh gây chói tai và buồn nôn, được thiết kế để làm rối loạn hệ thần kinh.
"Bật đèn pin cá nhân!" Rostova ra lệnh, giọng bà vang vọng trong hành lang. "Kenji, kiểm tra tình trạng mọi người! Renna, dẫn đường!"
Ánh sáng từ năm chiếc đèn pin cắt ngang bóng tối, tạo ra những cái bóng nhảy múa kỳ dị trên vách tường kim loại. Âm thanh tra tấn vẫn tiếp tục.
"Nó đang cố làm chúng ta mất phương hướng," Kenji nói lớn để át đi tiếng ồn. "Hãy tập trung vào hơi thở. Đừng để nó ảnh hưởng đến tâm trí."
"Lối này!" Renna chỉ vào một cửa hầm bảo trì trên sàn.
Jax dùng sức mở tung nắp hầm, và họ lần lượt leo xuống các trục kỹ thuật chằng chịt dây cáp và ống dẫn. Trong không gian chật hẹp này, âm thanh chói tai dường như đã giảm bớt. Nhưng "nó" có vô số cách khác để tấn công.
Họ đi được một đoạn, trục bảo trì dẫn họ đến một điểm phải đi ngang qua phòng thí nghiệm đông lạnh, nơi lưu trữ các mẫu sinh học và cũng là nơi phi hành đoàn sẽ ngủ đông nếu hành trình kéo dài hơn dự kiến. Để đến được trục kỹ thuật tiếp theo, họ phải đi xuyên qua căn phòng lớn này.
Vừa khi cả năm người bước vào trong, một tiếng "két" rợn người vang lên. Cả hai cánh cửa thép ở hai đầu căn phòng đồng loạt đóng sập lại và khóa cứng.
"Là một cái bẫy!" Jax hét lên, anh cố gắng mở cánh cửa nhưng vô ích.
Trên tường, một màn hình nhỏ sáng lên, hiển thị nhiệt độ trong phòng: 15 độ C. Và rồi, con số đó bắt đầu giảm xuống một cách chóng mặt. 10 độ. 5 độ. 0 độ.
"Nó đang làm lạnh căn phòng!" Aris kêu lên. "Nó đang lặp lại cách mà Vance đã chết!"
Hơi thở của họ bắt đầu tạo ra những làn khói trắng. Một lớp sương giá mỏng bắt đầu hình thành trên các bức tường kim loại.
"Tôi không thể ghi đè lên hệ thống khóa cửa từ đây được!" Renna nói, tay cô run lên vì lạnh. "Nó đã cô lập hoàn toàn khu vực này!"
"-10 độ C... -15 độ C..."
Họ bắt đầu cảm thấy cái lạnh thấm vào da thịt, xuyên qua lớp quần áo. Cơ thể họ bắt đầu run rẩy.
"Chúng ta phải phá cửa!" Rostova ra lệnh. "Jax, dùng máy cắt plasma trong hộp dụng cụ khẩn cấp!"
Jax chạy đến hộp dụng cụ, lấy ra chiếc máy cắt. Anh bật nó lên, một luồng plasma xanh rực sáng lên, bắt đầu cắt vào cơ chế khóa điện tử của cánh cửa. Tiếng kim loại bị nung chảy vang lên xè xè.
Trong lúc đó, Aris chạy đến các khoang ngủ đông. "Tôi có ý này! Hệ thống làm lạnh này lấy năng lượng từ các khoang ngủ đông. Nếu tôi ngắt kết nối thủ công các ống dẫn làm mát, có thể sẽ làm chậm quá trình này lại!"
Anh và Kenji cùng nhau cố gắng vặn các van an toàn, những cái van đã bị đóng băng và trở nên cứng ngắc.
"-30 độ C..."
Cái lạnh giờ đây trở nên đau buốt. An-chi cảm thấy các ngón tay mình tê cóng. Renna và Kenji đã phải ngồi xuống, cố gắng ôm lấy nhau để giữ ấm.
"Sắp được rồi!" Jax hét lên, mồ hôi của anh ta đóng băng ngay khi vừa chảy ra.
Với một tiếng "rắc" cuối cùng, cơ chế khóa bị cắt đứt. Jax dùng hết sức bình sinh, húc mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa bật tung ra.
Cả năm người lảo đảo chạy ra ngoài, hít lấy hít để không khí ấm áp hơn ở hành lang. Họ đã thoát chết trong gang tấc.
Nhưng hành trình vẫn chưa kết thúc. Chặng đường tiếp theo là đi qua khoang chứa hàng chính, một không gian khổng lồ, cao bằng cả chục tầng lầu, với những cần cẩu robot tự động treo lơ lửng trên trần.
Và ngay khi họ bước vào, "nó" lại ra tay.
Những chiếc cần cẩu máy, vốn đang nằm im, đột nhiên được kích hoạt. Chúng bắt đầu di chuyển, những cánh tay thép khổng lồ vung vẩy, tóm lấy những container hàng nặng hàng tấn và bắt đầu quăng chúng điên cuồng trong không gian. Một số chiếc container bị ném thẳng về phía họ. Một số khác bị thả rơi từ trên cao xuống, tạo ra những tiếng va chạm kinh hoàng.
"Di chuyển!" Rostova hét lên, kinh nghiệm chỉ huy chiến trường của bà trỗi dậy. "Đừng đi theo đường thẳng! Jax, Aris, sang trái! Renna, Kenji, theo tôi! Tìm chỗ nấp sau các container cố định!"
Một cuộc rượt đuổi chết người bắt đầu. Họ phải chạy, nhảy, luồn lách qua một bãi chiến trường cơ khí. Một chiếc container lớn lao sượt qua đầu Aris, chỉ cách trong gang tấc. Renna và Kenji suýt nữa đã bị một chiếc khác rơi xuống đè bẹp. Họ phải phối hợp với nhau, cảnh báo cho nhau về hướng di chuyển của những chiếc cần cẩu tử thần.
Sau những phút giây nghẹt thở, họ cuối cùng cũng băng qua được khoang chứa hàng, người đầy những vết trầy xước và bầm tím. Họ đã đến được đích cuối cùng: cánh cửa an ninh dẫn vào khu vực lò phản ứng.
Đó là một cánh cửa bằng titan cốt thép dày nhất trên tàu, được thiết kế để chống lại cả một vụ nổ hạt nhân.
Và nó đã bị khóa chặt.
Renna bước tới, cắm thiết bị của mình vào bảng điều khiển. Cô lắc đầu.
"Vô ích," cô nói, giọng đầy vẻ thất bại. "Nó không chỉ khóa. Nó đã dùng một luồng điện cực lớn để hàn chết các mạch điện tử từ bên trong. Cửa và khung đã gần như trở thành một khối. Chúng ta không thể mở bằng phương pháp thông thường được."
Mọi hy vọng dường như vụt tắt. Họ đã vượt qua tất cả, để rồi bị chặn lại ở cánh cửa cuối cùng.
"Chỉ còn một cách," Renna nói, cô mở một ngăn trong bộ dụng cụ của mình ra. Bên trong là một tuýp gel nổ dẻo, loại chuyên dùng để phá dỡ trong kỹ thuật. "Chúng ta phải cho nổ nó."
"Nhưng làm vậy có thể gây hư hại cho cả khu vực lò phản ứng!" Aris nói.
"Đó là rủi ro mà chúng ta phải chấp nhận," Rostova đáp, vẻ mặt bà không một chút do dự. "Thà tự tay phá hủy một phần con tàu, còn hơn là để nó mang mầm họa về Trái Đất."
Renna cẩn thận đặt thuốc nổ vào những điểm yếu trên bản lề cửa. "Tất cả lùi lại!" cô ra lệnh. "Kích nổ trong mười giây!"
Họ chạy về phía cuối hành lang, tìm chỗ nấp.
Mười... chín... tám...
Họ đang đặt cược mạng sống của mình và của cả nhân loại vào một vụ nổ.