Lời đề nghị của thực thể ý thức vang vọng trong tâm trí mỗi người, để lại một sự im lặng nặng nề còn hơn cả khoảng không vũ trụ bên ngoài. Món quà mà nó đưa ra là sự cứu rỗi cho cả nhân loại. Nhưng cái giá phải trả lại là linh hồn của một trong số họ.
Họ đứng bất động trong phòng điều khiển lò phản ứng, trái tim của Icarus, nơi ánh sáng xanh lam dịu nhẹ từ lõi năng lượng chiếu lên những gương mặt đang tái đi vì hoang mang và giằng xé.
Commander Jax là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Sự hoài nghi của một người lính trong anh vẫn còn đó.
"Làm sao chúng ta tin được nó?" anh ta nói, giọng gằn lên. "Đây có thể là một lời nói dối, một cái bẫy còn tinh vi hơn. Nó hứa hẹn cho chúng ta thiên đường, nhưng làm sao chúng ta biết nó sẽ không biến Trái Đất thành một phòng thí nghiệm khổng lồ như con tàu này?"
"Nhưng nếu nó nói thật thì sao, Jax?" Renna O'Malley phản bác, giọng nữ kỹ sư đầy lý trí. "Hãy nghĩ về điều đó. Năng lượng sạch vô tận. Chấm dứt bệnh tật, đói nghèo. Chúng ta có quyền từ chối một cơ hội như vậy cho hàng tỷ người chỉ vì sự an toàn của năm cá nhân chúng ta không? Về mặt logic, đó là một sự đánh đổi quá hời."
"Logic không thể áp dụng với một thứ mà chúng ta không hiểu, Renna!" Bác sĩ Kenji Tanaka xen vào, vẻ mặt ông đầy ưu tư. "Với tư cách là một bác sĩ, tôi đã thề sẽ bảo vệ mạng sống. Chúng ta không thể quyết định hy sinh một người, dù cho mục đích có cao cả đến đâu. Đó là ranh giới đạo đức mà chúng ta không được phép vượt qua."
Cuộc tranh cãi nổ ra. Mỗi người đều có lý lẽ của riêng mình, bắt nguồn từ chính bản chất và nghề nghiệp của họ. Jax nhìn thấy một mối đe dọa. Renna thấy một bài toán tối ưu. Kenji thấy một vấn đề y đức. Chỉ có Aris Thorne và Cơ trưởng Rostova là im lặng.
Aris im lặng vì anh là người hiểu rõ nhất quy mô của lời đề nghị này. Được tiếp cận với kho tàng tri thức của vũ trụ, đó là giấc mơ lớn nhất của mọi nhà khoa học. Anh cảm thấy một sự cám dỗ mãnh liệt, một sự thôi thúc muốn được biết, được hiểu, bất chấp cái giá phải trả.
Còn Rostova im lặng vì bà là người chỉ huy. Bà là người mang gánh nặng của sự lựa chọn cuối cùng.
"Đủ rồi," bà lên tiếng, giọng bà cắt đứt cuộc tranh cãi. "Sự hoảng loạn và chia rẽ chính là điều mà 'nó' muốn thấy. Chúng ta sẽ không cho nó toại nguyện."
Bà nhìn vào lõi lò phản ứng đang phát sáng. "Chúng ta cần thời gian," bà nói, không phải bằng miệng, mà bằng ý nghĩ, gửi đi một thông điệp trực tiếp đến thực thể ý thức.
Một sự ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong tâm trí họ, và giọng nói của thực thể vang lên: "Thời gian là một khái niệm của các ngươi. Chúng ta có thể chờ. Sáu giờ theo cách tính của các ngươi. Hãy đưa ra lựa chọn."
Rostova quay lại nhìn phi hành đoàn. "Mọi người hãy trở về phòng riêng. Hãy suy nghĩ thật kỹ. Đây là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng ta. Sáu giờ nữa, chúng ta sẽ tập trung lại ở đây. Và hãy nhớ, quyết định này phải là sự tự nguyện."
Bốn người lặng lẽ rời khỏi phòng lò phản ứng, để lại Rostova một mình với gánh nặng của sự chỉ huy.
Sáu giờ đó là sáu giờ dài nhất trên con tàu Icarus. Mỗi người đối mặt với sự lựa chọn theo cách của riêng mình.
Jax ngồi một mình trong phòng tập thể lực, anh ta liên tục đấm vào bao cát. Cú đấm của anh đầy giận dữ, nhưng cũng đầy bất lực. Anh nghĩ về gia đình mình ở Trái Đất, về đứa con gái mà anh đã không gặp mặt suốt ba năm. Liệu sự hy sinh của một người có đáng để con gái anh được sống trong một thế giới tốt đẹp hơn không? Anh không biết. Anh chỉ biết mình là một người lính, và nhiệm vụ của anh là bảo vệ đồng đội. Anh không thể chấp nhận việc bỏ lại bất kỳ ai.
Renna ở trong phòng máy, cô vuốt ve lớp vỏ lạnh của động cơ. Cô nghĩ về những bản thiết kế, những công nghệ mà thực thể kia đã hứa hẹn. Một thế giới không còn khủng hoảng năng lượng. Một xã hội vận hành bằng những cỗ máy hoàn hảo. Trái tim của một kỹ sư trong cô khao khát được nhìn thấy điều đó. Nhưng liệu cô có đủ can đảm để trở thành người phải trả giá không? Cô sợ chết. Cô thừa nhận điều đó.
Kenji ngồi trong phòng y tế, ông nhìn vào tấm ảnh của người vợ đã qua đời. Bà mất vì một căn bệnh ung thư mà y học thời đó bó tay. Nếu có kiến thức của thực thể này, ông đã có thể cứu được bà. Hàng triệu, hàng tỷ người khác cũng sẽ được cứu. Ông tự hỏi, nếu vợ ông còn sống, bà sẽ khuyên ông làm gì? Bà là một người nhân hậu, bà sẽ không muốn ai phải chết. Nhưng bà cũng sẽ muốn cứu giúp mọi người. Mâu thuẫn đó làm trái tim ông đau nhói.
Trên đài chỉ huy, Rostova ngồi vào chiếc ghế cơ trưởng, nhìn ra khoảng không vô định. Bà mở nhật ký cá nhân, bắt đầu ghi lại những dòng cuối cùng. Bà viết về nhiệm vụ, về phi hành đoàn, về cái chết của Vance. Bà viết về sự lựa chọn kinh hoàng mà họ đang phải đối mặt. Với tư cách là cơ trưởng, bà biết trách nhiệm thuộc về mình. Bà đã sẵn sàng để hy sinh. Đó là nghĩa vụ, là danh dự của một người chỉ huy. Bà chỉ hy vọng rằng sự hy sinh của mình sẽ không vô ích.
Trong khi đó, Aris Thorne không trở về phòng. Anh quay lại phòng thí nghiệm của Vance. Anh đứng trước những mẫu đá đã được sắp xếp lại, vẫn còn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Anh không nghĩ về cái chết. Anh nghĩ về sự sống, về tri thức. Cả cuộc đời anh là một hành trình đơn độc đi tìm kiếm câu trả lời. Anh không có gia đình, không có những mối ràng buộc sâu sắc ở Trái Đất. Niềm vui duy nhất của anh là những khám phá khoa học.
Và giờ đây, câu trả lời tối thượng, kho tàng tri thức của cả vũ trụ, đang ở ngay trước mắt anh. Nó không đòi hỏi anh phải chết. Nó mời gọi anh trở thành một phần của nó, hòa tan cái tôi cá nhân vào một đại dương của sự hiểu biết vô tận. Đối với anh, đó không phải là một sự hy sinh. Đó là một sự thăng hoa. Một sự tiến hóa.
Anh sẽ không còn là Aris Thorne, một nhà khoa học. Anh sẽ trở thành một vì sao, một thiên hà, một ký ức của vũ trụ.
Sáu giờ đã hết. Họ tập trung trở lại trong phòng lò phản ứng. Không khí trang nghiêm và nặng nề. Mọi người đều đã có quyết định của riêng mình.
Cơ trưởng Rostova bước lên trước. "Tôi đã suy nghĩ rất kỹ," bà nói, giọng bà vang vọng. "Với tư cách là người chỉ huy của nhiệm vụ này, trách nhiệm cuối cùng thuộc về tôi. Tôi không thể ra lệnh cho bất kỳ ai trong các bạn phải hy sinh. Vì vậy..."
Bà hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói ra lời tự nguyện.
"Không, Cơ trưởng. Hãy để tôi."
Một giọng nói vang lên, bình tĩnh và rõ ràng. Mọi người quay lại. Aris Thorne đã bước lên từ lúc nào.
Anh nhìn những người đồng đội của mình, một nụ cười nhẹ, thanh thản nở trên môi. "Cả cuộc đời tôi là một hành trình đi tìm kiếm tri thức. Và đây, là đích đến cuối cùng của hành trình đó. Đây không phải là cái chết. Đây là sự khai sáng."
Anh quay sang nhìn Rostova, ánh mắt anh đầy sự tôn trọng. "Bà là một người chỉ huy vĩ đại. Trái Đất cần những người như bà để dẫn dắt họ với những kiến thức mới. Jax, anh là một người lính dũng cảm, hãy về bảo vệ gia đình mình. Renna, hãy dùng tài năng của cô để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Kenji, hãy dùng sự thông thái mới để chữa lành cho tất cả mọi người."
Anh nhìn họ lần cuối. "Còn tôi, tôi không thuộc về Trái Đất nữa. Cuộc đời tôi ở ngoài kia." Anh chỉ tay về phía những thiên hà đang xoay chuyển trên màn hình.
"Tôi sẵn sàng," Aris nói, không phải với phi hành đoàn, mà với thực thể ý thức đang lắng nghe. "Tôi chấp nhận sự trao đổi."
Không một ai nói gì. Họ chỉ đứng đó, nhìn anh với một sự kính phục, đau xót và cả sự biết ơn vô hạn. Trong sự im lặng của trái tim con tàu, sự hy sinh vĩ đại nhất đã được quyết định.