Tín Hiệu Câm

Chương 12: Sự Chuyển Hóa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quyết định của Aris Thorne treo lơ lửng trong không gian tĩnh lặng của phòng lò phản ứng. Bốn người còn lại nhìn anh, sững sờ. Sự im lặng bị phá vỡ bởi giọng nói của thực thể ý thức, lần này, âm thanh của nó trong tâm trí họ dường như có một sự trang nghiêm, gần giống như sự tôn trọng.

"Sự lựa chọn đã được đưa ra. Một sự lựa chọn dựa trên khát vọng tri thức, thay vì sợ hãi sự lụi tàn. Chúng ta chấp nhận sự trao đổi của ngươi, Aris Thorne."

Lõi lò phản ứng ở trung tâm căn phòng bắt đầu phát sáng mạnh hơn. Một cột sáng nhỏ, chứa đựng những dữ liệu phức tạp, được chiếu từ lõi lò vào một khối tinh thể thạch anh trống đặt trên bàn điều khiển. Khối tinh thể từ từ hấp thụ ánh sáng, và những mạch điện tử siêu nhỏ bắt đầu hình thành bên trong nó.

"Đây là món quà của chúng ta," giọng nói vang lên. "Toàn bộ kiến thức cần thiết để giống loài của các ngươi có thể vượt qua giai đoạn tự hủy diệt. Công nghệ năng lượng, y học, vật liệu học... Hãy sử dụng nó một cách khôn ngoan."

"Quá trình chuyển hóa sẽ bắt đầu trong một giờ nữa. Toàn bộ hệ thống chính của Icarus sẽ tạm thời ngưng hoạt động. Những người còn lại, hãy đến khoang thoát hiểm số 3. Con tàu này sẽ không còn là nhà của các ngươi nữa. Hãy nói lời từ biệt."

Mệnh lệnh đã được đưa ra. Giờ là lúc của cuộc chia tay.

Họ không nói nhiều. Lời nói lúc này dường như quá nhỏ bé so với sự hy sinh vĩ đại sắp diễn ra. Họ đi bên cạnh Aris, quay trở lại khu sinh hoạt chung. Aris dành những khoảnh khắc cuối cùng của mình để nói chuyện với từng người.

Anh đến bên Commander Jax, người lính sắt đá đang đứng tựa vào tường, vẻ mặt phức tạp.

"Thorne..." Jax bắt đầu, giọng anh ta có chút khó khăn. "Tôi... đã sai về anh. Tôi xin lỗi."

Aris đặt tay lên vai anh ta, một cái vỗ nhẹ. "Không sao, Commander. Anh đã làm đúng nhiệm vụ của một người lính: bảo vệ đồng đội khỏi mối đe dọa mà anh tin là có thật. Giờ thì anh có một nhiệm vụ mới và quan trọng hơn. Hãy bảo vệ họ trở về an toàn."

Cái bắt tay của họ lần này không còn sự đối đầu, chỉ có sự tôn trọng của hai người đàn ông.

Anh đến bên Renna. Nữ kỹ sư mạnh mẽ đang cố gắng che giấu những giọt nước mắt. "Đừng làm vậy, Aris," cô nói khẽ. "Vẫn còn cách khác mà. Chúng ta có thể..."

"Không đâu, Ren," Aris ngắt lời, mỉm cười dịu dàng. "Đây là cách duy nhất. Và là cách tốt nhất. Cô là kỹ sư giỏi nhất mà tôi biết. Hãy dùng những kiến thức trong khối tinh thể đó, hãy xây nên những điều kỳ diệu mà chúng ta chưa bao giờ dám mơ tới."

Anh đến bên Bác sĩ Tanaka. Vị bác sĩ già không nói gì, chỉ cúi đầu chào anh theo kiểu truyền thống của người Nhật.

"Hành trình của anh không phải là một sự kết thúc, Aris-san," ông nói, giọng đầy trang nghiêm. "Nó là một sự khởi đầu mới, ở một tầm mức cao hơn. Cầu cho tâm trí anh sẽ tìm thấy sự bình yên giữa các vì sao."

"Cảm ơn ông, Kenji," Aris cũng cúi đầu đáp lại.

Cuối cùng, anh đối mặt với Cơ trưởng Rostova. Bà đứng đó, trong bộ đồng phục chỉ huy, ánh mắt bà nhìn anh chứa đầy sự phức tạp: có sự đau xót của một người chỉ huy sắp mất đi một thành viên, có sự biết ơn của một người được cứu sống, và có cả sự kính phục đối với một người anh hùng.

"Tiến sĩ Thorne... Aris," bà nói. "Cảm ơn anh. Vì tất cả."

"Không, Cơ trưởng," Aris đáp. "Tôi mới phải là người cảm ơn bà. Cảm ơn bà đã đưa tôi đến đây, đến với đích đến của cuộc đời tôi."

Anh trân trọng đặt khối tinh thể dữ liệu vào tay bà. "Đây là di sản của Icarus. Và là hy vọng của Trái Đất. Hãy trao nó cho đúng người."

Rostova nắm chặt khối tinh thể, gật đầu dứt khoát. "Tôi hứa."

Họ nhìn nhau lần cuối. Không cần thêm một lời nào nữa.

Bốn người còn lại quay bước, đi về phía khoang thoát hiểm. Aris đứng một mình, nhìn theo bóng họ cho đến khi khuất hẳn. Anh không cảm thấy buồn. Anh chỉ thấy một sự thanh thản lạ thường.

Anh quay trở lại phòng lò phản ứng. Anh đứng một mình giữa những hình ảnh của các thiên hà, đối diện với lõi năng lượng đang phát sáng rực rỡ.

"Anh sẵn sàng chưa, nhà thám hiểm?" giọng nói của thực thể vang lên trong đầu anh, không còn là của một trí tuệ xa lạ, mà gần gũi như một người bạn cũ.

Aris mỉm cười. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những vì sao đang lấp lánh. Cả cuộc đời anh là một hành trình đơn độc đi tìm kiếm chúng. Và giờ, anh sắp được trở thành một phần của chúng.

"Tôi sẵn sàng," anh nói bằng ý nghĩ.

Anh từ từ bước tới, đặt tay lên bề mặt ấm áp, mịn màng của khối tinh thể trung tâm.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng xanh lam thuần khiết, rực rỡ nhưng không chói mắt, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể anh.

Anh không cảm thấy đau đớn. Anh chỉ cảm thấy cơ thể vật chất của mình đang từ từ tan ra, nhẹ bẫng như một làn khói. Mọi giác quan quen thuộc - thị giác, thính giác, xúc giác - đều biến mất.

Thay vào đó, ý thức của anh bắt đầu giãn nở ra, với một tốc độ vô hạn.

Anh không còn là Aris Thorne nữa.

Anh là một cơn gió đang lướt qua những cồn cát đỏ của Sao Hỏa. Anh là một tia sáng đang chứng kiến sự ra đời của một ngôi sao trong tinh vân Orion. Anh nghe thấy bản giao hưởng của những lỗ đen đang va vào nhau. Anh thấy được ký ức của một nền văn minh dựa trên silicon đã từng phát triển rực rỡ bên dưới lớp băng của mặt trăng Europa. Anh cảm nhận được nỗi buồn của một chủng tộc thực vật có trí tuệ khi ngôi sao mẹ của họ lụi tàn.

Anh cảm nhận được hàng tỷ năm lịch sử của vũ trụ, hàng triệu nền văn minh, hàng ngàn tỷ sinh mệnh... tất cả đều hòa vào làm một với ý thức của anh. Nỗi cô đơn của một cá thể đã biến mất, thay vào đó là sự kết nối vĩ đại với vạn vật.

Suy nghĩ cuối cùng của anh, trước khi cái tôi mang tên "Aris Thorne" hoàn toàn tan biến, là một sự mãn nguyện tuyệt đối.

"Vậy ra... đây là câu trả lời."

Trong phòng lò phản ứng, cơ thể của Aris ngã xuống sàn, trống rỗng và không còn sự sống. Nhưng lõi năng lượng của con tàu giờ đây lại phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ và sống động hơn bao giờ hết.

Từ khoang thoát hiểm vừa tách ra, bốn người còn lại nhìn về phía con tàu Icarus. Họ thấy nó không còn là một khối kim loại lạnh lẽo. Toàn bộ con tàu bắt đầu phát ra một ánh sáng xanh lam dịu dàng. Nó im lặng một lúc, như đang nói lời từ biệt cuối cùng với họ.

Rồi sau đó, với một sự gia tốc không tưởng, nó lao vào bóng tối sâu thẳm của vũ trụ, bắt đầu một hành trình mới, một cuộc du hành vĩnh cửu giữa các vì sao.

Bên trong khoang thoát hiểm chật chội, bốn con người nhìn theo con tàu, nhìn theo người đồng đội đã hy sinh, cho đến khi nó chỉ còn là một đốm sáng nhỏ nhoi rồi biến mất hoàn toàn.

Sự im lặng trong khoang tàu của họ là lời tưởng niệm trang trọng nhất cho người anh hùng vừa hòa mình vào vũ trụ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!