Quyết định ra đầu thú của phi hành đoàn Icarus đã gây ra một làn sóng chấn động thứ hai trên toàn thế giới. Họ không lén lút trở về. Họ công khai liên lạc với Liên Minh Địa Cầu (UTC) thông qua một luật sư quốc tế, và đưa ra một yêu cầu duy nhất: họ sẽ chấp nhận bị phán xét, nhưng đó phải là một phiên tòa công khai trước Tòa án Công lý Quốc tế ở The Hague, Hà Lan.
Họ muốn cả thế giới được lắng nghe và phán xét hành động của họ.
UTC, trước sức ép của dư luận và tầm vóc của vụ việc, đã đồng ý. Một phiên tòa chưa từng có trong lịch sử được mở ra. Nó không chỉ xét xử bốn con người, nó xét xử ranh giới giữa luật pháp cũ và đạo đức mới, giữa lợi ích của một tập đoàn và tương lai của cả nhân loại.
Ngày diễn ra phiên tòa, cả thế giới nín thở theo dõi. Cơ trưởng Eva Rostova, Commander Jax, Kỹ sư Renna O'Malley và Bác sĩ Kenji Tanaka bước vào phòng xử án. Họ không mặc đồng phục phi hành gia. Họ mặc những bộ quần áo thường dân, giản dị. Trông họ không giống những người hùng hay tội phạm, mà chỉ giống như bốn con người bình thường đã gánh trên vai một sức nặng phi thường.
Bên công tố, đại diện cho luật pháp của UTC và những hiệp ước cũ, đã đưa ra những lập luận không thể chối cãi.
"Thưa tòa," vị công tố viên bắt đầu, "chúng ta không ở đây để phán xét động cơ. Chúng ta ở đây để phán xét hành động. Và hành động của các bị cáo là vô cùng rõ ràng. Họ đã vi phạm mệnh lệnh, chiếm quyền kiểm soát một con tàu vũ trụ, và tự ý tiết lộ những công nghệ tối mật, gây ra sự sụp đổ của một tập đoàn kinh tế hợp pháp và sự hỗn loạn trên toàn cầu. Theo luật pháp hiện hành, họ đã phạm tội."
Bên bào chữa không tranh cãi về những sự thật đó. Họ xây dựng lập luận của mình dựa trên một nền tảng hoàn toàn khác.
"Đúng vậy," vị luật sư bào chữa nói. "Thân chủ của tôi đã vi phạm những luật lệ được viết ra cho một thế giới cũ. Nhưng họ làm vậy, là để ngăn chặn một tội ác còn lớn hơn rất nhiều, một tội ác chưa từng được ghi trong bất kỳ bộ luật nào: tội ác độc chiếm tương lai của cả một giống loài."
Và rồi, từng người một, những người sống sót của Icarus đứng lên để đưa ra lời khai của mình.
Renna giải thích về mặt kỹ thuật, rằng con tàu đã bị một thực thể thông tin chiếm quyền, và lựa chọn duy nhất của họ lúc đó là tin vào sự trao đổi của nó.
Jax, người lính đặc nhiệm, nói về danh dự. "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ phi hành đoàn và con tàu. Nhưng khi tôi biết rằng con tàu đó sắp được dùng để làm hại cả nhân loại, tôi nhận ra nhiệm vụ thật sự của mình là bảo vệ con người, chứ không phải một khối kim loại hay một tập đoàn."
Bác sĩ Kenji Tanaka đã lấy đi nước mắt của cả phòng xử án. Ông kể về vợ mình, về hàng tỷ người khác đã và đang chết vì những căn bệnh mà "món quà" kia có thể chữa khỏi. "Nếu chúng tôi không hành động," ông nói, giọng nghẹn lại, "thì đó mới chính là tội ác lớn nhất. Đó là tội ác của sự thờ ơ."
Cuối cùng là Cơ trưởng Rostova. Bà đứng đó, lưng thẳng, ánh mắt kiên định, toát ra khí chất của một người chỉ huy thực sự.
"Thưa tòa," bà bắt đầu. "Với tư cách là cơ trưởng của phi hành đoàn Icarus, tôi xin nhận toàn bộ trách nhiệm về các quyết định đã được đưa ra."
"Nhiệm vụ của một người thuyền trưởng là đưa con tàu và phi hành đoàn của mình về nhà an toàn. Về mặt đó, tôi đã thất bại. Tôi đã mất hai người đồng đội. Nhưng khi đối mặt với một sự lựa chọn giữa việc tuân theo luật lệ cũ và việc bảo vệ tương lai của nhân loại, tôi đã chọn nhân loại."
Bà nhìn thẳng vào ban thẩm phán. "Tiến sĩ Aris Thorne đã không hy sinh tính mạng của mình cho một bằng sáng chế hay một báo cáo tài chính. Anh ấy đã hy sinh cho tất cả chúng ta. Tội của chúng tôi, nếu có, chính là tội đã tôn trọng sự hy sinh đó. Nếu đó bị xem là một tội ác, thì chúng tôi xin nhận tội, và sẵn sàng chấp nhận mọi phán quyết."
Lời nói của bà vang vọng khắp phòng xử án.
Sau nhiều ngày nghị án, thời khắc của sự phán xét cuối cùng cũng đã đến. Bốn người họ đứng trước tòa, nắm chặt tay nhau.
Vị chánh án, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc trắng, đeo kính và nhìn vào họ. Cả thế giới im lặng.
"Tòa án đã xem xét tất cả các bằng chứng và lời khai," bà nói, giọng bà trang nghiêm. "Không thể phủ nhận rằng, các bị cáo đã vi phạm các điều khoản trong hợp đồng với Aethelgard Corp và các quy tắc hàng không vũ trụ của UTC."
Tim của những người ủng hộ họ như thắt lại.
"Tuy nhiên," vị chánh án nói tiếp, "luật pháp được tạo ra để phục vụ con người, chứ không phải để con người phục vụ luật pháp một cách mù quáng. Tòa án nhận thấy rằng, các bị cáo đã hành động trong một tình thế chưa từng có tiền lệ trong lịch sử, và hành động của họ, dù vi phạm các quy tắc cũ, nhưng lại tuân theo một quy tắc cao hơn: đó là đạo đức và lương tâm."
Bà nhìn thẳng vào bốn người họ. "Hành động của họ đã ngăn chặn một tội ác chống lại nhân loại và mang lại một tương lai mới cho Trái Đất. Do đó, Tòa án Công lý Quốc tế, với thẩm quyền cao nhất, tuyên bố:"
Bà ngừng lại một giây.
"Các bị cáo... hoàn toàn vô tội."
Một tiếng vỡ òa. Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, tiếng khóc hạnh phúc vang lên khắp phòng xử án và trên toàn thế giới. Bốn người họ ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và tự do lăn dài trên má.
Cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc. Họ không chỉ được minh oan. Họ đã trở thành những người hùng thực sự, những người đã định nghĩa lại công lý cho một thời đại mới. Họ đã có thể thực sự trở về nhà.