Aris Thorne ngồi bất động trước bảng điều khiển phụ, mắt dán chặt vào chuỗi xung đang lặp lại một cách đều đặn trên màn hình phân tích. Mỗi một nhịp "dài, ngắn, ngắn, dài" như một nhịp đập của một trái tim máy móc vô hồn, vang vọng từ một nơi xa xôi không tưởng. Anh biết mình không thể giữ bí mật này. Dù nó có phi lý đến đâu, dù nó có thể khiến mọi người cho rằng anh bị điên, thì với tư cách là một nhà khoa học, anh có nghĩa vụ phải báo cáo dữ liệu.
Anh đứng dậy, bước đến phòng sinh hoạt chung, nơi bốn người còn lại đang ngồi trong một sự im lặng nặng nề. Cái chết của Elias Vance như một đám mây đen bao phủ lấy họ. Sự tin tưởng, thứ chất keo đã gắn kết họ suốt ba năm trời, giờ đây đã bắt đầu rạn nứt.
"Tôi nghĩ tôi đã tìm thấy điều gì đó," Aris nói, giọng anh kéo mọi người ra khỏi dòng suy nghĩ của riêng mình. "Nó có thể liên quan đến việc chúng ta mất liên lạc."
Anh dẫn họ quay trở lại phòng điều khiển. Không ai nói một lời nào, nhưng Aris có thể cảm nhận được những ánh mắt dò xét sau lưng mình. Anh trình bày phát hiện của mình lên màn hình chính. Anh cho họ thấy dải tần số đã được cô lập, chuỗi xung có cấu trúc, và biểu đồ phương hướng cho thấy nó đến từ phía trước, từ hướng của Kepler-186f.
"Một tín hiệu yếu, có cấu trúc, và lặp lại," anh kết luận. "Đây không phải là hiện tượng tự nhiên. Có một thứ gì đó đang phát ra nó."
Người đầu tiên phản ứng là Commander Jax. Anh ta bật cười, một tiếng cười khẩy đầy vẻ miệt thị.
"Một tín hiệu? Tiến sĩ Thorne, đây là lúc anh chọn để nói về mấy chuyện cổ tích ngoài hành tinh sao?" Jax khoanh tay, bước tới gần Aris, dáng vẻ của anh ta đầy tính áp đảo. "Rất tiện lợi, phải không? Ngay khi chúng ta đang phải đối mặt với một vụ giết người trên tàu, ngay khi mọi người đều là nghi phạm, thì anh 'tình cờ' tìm thấy một tín hiệu ma từ một nơi xa lắc để đánh lạc hướng chúng tôi."
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Aris. "Hay chính anh là kẻ đang muốn đánh lạc hướng? Một nhà khoa học như anh, chắc chắn có đủ kiến thức để tạo ra một cái chết kỳ lạ mà không để lại dấu vết, phải không? Và cũng đủ thông minh để bịa ra một câu chuyện về 'tín hiệu' để che đậy tội ác của mình."
"Commander!" Cơ trưởng Rostova gằn giọng, cắt ngang lời buộc tội trắng trợn của Jax. "Lời nói của anh đã đi quá giới hạn. Chưa có bất kỳ bằng chứng nào để buộc tội Tiến sĩ Thorne."
"Vậy cũng chưa có bằng chứng nào để loại trừ anh ta," Jax cãi lại, không chút kiêng dè. "Đối với tôi, một kẻ giết người bằng xương bằng thịt trên tàu còn đáng lo hơn một tín hiệu vớ vẩn nào đó."
Renna O'Malley, kỹ sư trưởng, người nãy giờ vẫn im lặng phân tích dữ liệu trên một bảng điều khiển phụ, lên tiếng. "Về mặt kỹ thuật, tôi phải đồng ý với Jax một phần. Tín hiệu này cực kỳ yếu, nằm dưới ngưỡng nhận diện tiêu chuẩn. Nó có thể chỉ là một hiện tượng cộng hưởng sóng vô tuyến hiếm gặp mà chúng ta chưa từng biết đến." Cô nhìn Aris. "Tôi không nói là anh sai. Tôi chỉ nói là chúng ta cần thêm dữ liệu trước khi đưa ra kết luận về 'người ngoài hành tinh'."
"Cảm ơn cô, Renna," Aris nói, ít nhất vẫn có người giữ được một cái đầu lạnh.
"Vấn đề không phải là tín hiệu này có thật hay không," Bác sĩ Kenji Tanaka bất ngờ nói, giọng ông trầm và bình tĩnh. "Vấn đề là sự hoang tưởng của chúng ta là thật. Jax, sự nghi ngờ của anh là một phản ứng tự nhiên, nhưng lời buộc tội lúc này là vô cùng nguy hiểm. Nó sẽ chia rẽ chúng ta, và đó có thể chính là điều mà kẻ giết người mong muốn." Ông quay sang Aris. "Và Aris, phát hiện của anh, dù đúng, cũng đang đổ thêm dầu vào ngọn lửa sợ hãi của mọi người."
Bác sĩ Tanaka đã chỉ ra đúng vấn đề cốt lõi. Họ đang đứng trước hai mối đe dọa: một kẻ thù hữu hình có thể đang ở ngay trên tàu, và một kẻ thù vô hình ở phía trước. Việc lựa chọn tin vào điều gì sẽ quyết định số phận của họ.
Cơ trưởng Rostova, sau một lúc im lặng suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình. Bà là thuyền trưởng, bà phải duy trì trật tự.
"Nghe đây," giọng bà vang lên, đầy uy quyền. "Chúng ta sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Jax, anh tiếp tục điều tra vụ án mạng. Phỏng vấn từng người. Kiểm tra lại lịch trình và dữ liệu sinh trắc học của mọi người trong 24 giờ qua, bao gồm cả tôi. Renna, cô hỗ trợ Aris phân tích sâu hơn về tín hiệu này. Cố gắng giải mã nó. Kenji, anh chịu trách nhiệm về mặt tâm lý, đảm bảo mọi người vẫn giữ được sự tỉnh táo. Chúng ta sẽ điều tra song song. Rõ chưa?"
Mệnh lệnh của bà rõ ràng và hợp lý, tạm thời dập tắt được cuộc tranh cãi. Jax hậm hực quay đi, nhưng anh ta vẫn không quên ném cho Aris một cái nhìn đầy thù địch. Kenji đi theo để trấn an anh ta.
Chỉ còn lại Aris và Renna trong phòng điều khiển. Có một sự im lặng ngượng ngùng giữa hai người.
"Đừng để ý đến lời của Jax," Renna nói, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. "Anh ta chỉ là một người lính, chỉ biết nhìn thấy những gì trước mắt."
"Tôi hiểu," Aris đáp. "Cảm ơn cô đã không gạt bỏ hoàn toàn giả thuyết của tôi."
"Tôi là một kỹ sư. Tôi tin vào dữ liệu," Renna nhún vai. "Chừng nào anh còn có dữ liệu, tôi còn lắng nghe. Nào, cho tôi xem lại chuỗi xung đó đi. Có thể áp dụng vài thuật toán giải mã lượng tử, biết đâu lại có kết quả."
Họ cùng nhau làm việc. Sự hợp tác vì một mục tiêu khoa học chung dường như đã tạo ra một hòn đảo nhỏ của sự logic và tỉnh táo giữa một đại dương của sự hoang tưởng. Renna, với kiến thức sâu rộng về hệ thống của tàu, đã giúp Aris khuếch đại tín hiệu lên một mức độ rõ ràng hơn. Aris thì áp dụng những mô hình lý thuyết về ngôn ngữ vũ trụ để tìm kiếm quy luật.
Họ làm việc trong nhiều giờ liền. Bỏ qua cả bữa ăn. Sự tập trung cao độ giúp họ tạm quên đi nỗi sợ hãi.
Và rồi, họ đã có được bước đột phá đầu tiên.
"Khoan đã," Aris nói, anh chỉ vào một đoạn lặp lại của chuỗi xung. "Nó không phải là một chuỗi liên tục. Nó được ngắt ra thành từng cụm. Sáu cụm. Hãy thử coi mỗi cụm là một ký tự, và các xung dài-ngắn là mã nhị phân đi."
Renna nhanh chóng nhập lệnh. Máy tính bắt đầu xử lý, chuyển đổi các chuỗi xung 0-1 thành các ký tự theo bảng mã ASCII tiêu chuẩn.
Năm ký tự đầu tiên hiện ra là một mớ hỗn độn, vô nghĩa. Họ đã thử sai phương pháp.
"Thử lại với bảng mã EBCDIC xem," Aris đề nghị, nhắc đến một hệ thống mã hóa cũ hơn nhưng đôi khi vẫn được dùng trong các hệ thống truyền tin sâu.
Renna gật đầu, nhập lại lệnh.
Máy tính lại xử lý.
Năm ký tự đầu tiên vẫn vô nghĩa.
Renna thở dài, định bỏ cuộc. "Có lẽ nó chẳng là gì cả..."
"Đợi đã," Aris nói. "Còn cụm thứ sáu. Tôi chưa thêm cụm thứ sáu. Nó chỉ có một xung duy nhất. Một xung rất dài. Có thể nó không phải ký tự, mà là một tín hiệu kết thúc hoặc một dấu hiệu đặc biệt nào đó."
Anh tự mình điều chỉnh lại dòng lệnh, chỉ yêu cầu máy tính giải mã năm cụm đầu tiên. Anh nhấn Enter.
Sau một vài giây im lặng đến nghẹt thở, trên màn hình hiện ra kết quả.
Năm chữ cái.
Một từ tiếng Anh, ngôn ngữ chung của phi hành đoàn.
I C A R U S
Aris và Renna nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó. Máu trong người họ như đông lại. Renna đưa tay lên che miệng, đôi mắt cô mở to vì kinh hoàng. Aris cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, một cái lạnh còn hơn cả cái lạnh từ thi thể của Vance.
Tín hiệu này không phải là một thông điệp ngẫu nhiên gửi vào vũ trụ.
Nó là một thông điệp dành riêng cho họ.
Thứ đang chờ đợi họ ở phía trước, ở Kepler-186f, không chỉ là một sự sống xa lạ.
Nó biết tên con tàu của họ.
Nó biết họ đang đến.
Và có lẽ, nó đã chờ đợi từ rất lâu.