Căn phòng thí nghiệm của Elias Vance giờ đây không còn là một hiện trường án mạng, nó đã biến thành một đền thờ bí ẩn. Bốn thành viên còn lại của phi hành đoàn Icarus đứng sững sờ, nhìn chằm chằm vào những mẫu đá đang phát sáng yếu ớt trên sàn nhà. Sơ đồ hình học mà chúng tạo ra vừa phức tạp, vừa có một vẻ đẹp ma mị, như một thông điệp được viết bằng ngôn ngữ của các vì sao.
Renna O'Malley là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cô quỳ xuống, không dám chạm vào những viên đá, chỉ dùng máy quét cầm tay để phân tích chúng.
"Năng lượng này..." cô lẩm bẩm, mắt không rời khỏi màn hình. "Nó không phải là năng lượng hạt nhân, không phải điện từ. Nó là một dạng năng lượng sinh học mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Cứ như thể... những viên đá này đang 'sống'."
"Sống?" Aris Thorne bước tới, sự tò mò của một nhà khoa học lấn át cả nỗi sợ. Anh cũng quỳ xuống bên cạnh Renna. "Cấu trúc sắp xếp này... nó không phải là ngẫu nhiên. Nó giống như một bản đồ ba chiều. Một bản đồ sao, nhưng không phải của bất kỳ chòm sao nào mà chúng ta biết."
Trong khi đó, Cơ trưởng Eva Rostova chỉ đứng im lặng, hai tay khoanh lại. Vẻ mặt bà không còn là sự nghi kỵ, mà là một sự trầm tư sâu sắc. Bà đang đối mặt với một tình huống vượt ra ngoài mọi kịch bản huấn luyện. Kẻ thù của bà không phải là một kẻ phản bội bằng xương bằng thịt. Nó là một thứ gì đó hoàn toàn khác, một trí tuệ xa lạ, đang chơi đùa với họ như những con chuột trong lồng.
"Nó đang giao tiếp với chúng ta," bà nói, giọng bà trầm và quả quyết. "Cái chết của Vance, sự mất liên lạc, tín hiệu câm, và bây giờ là cái này. Tất cả đều là những thông điệp."
"Giao tiếp ư?" Bác sĩ Tanaka hỏi, giọng ông có chút hoài nghi. "Đây giống như một lời đe dọa hơn. Nó đã giết một người trong chúng ta."
"Có thể," Rostova gật đầu. "Hoặc có thể cái chết của Vance chỉ là một tai nạn, một hậu quả không lường trước khi nó cố gắng 'chạm' vào chúng ta lần đầu tiên. Chúng ta không biết gì về nó cả. Chúng ta không biết quy tắc của nó, không biết ý định của nó."
Bà quay lại, nhìn thẳng vào ba người còn lại. "Và bây giờ, chúng ta có một lựa chọn phải đưa ra."
Bà đi đến màn hình chính của phòng thí nghiệm, chiếu lên đó bản đồ hành trình của con tàu Icarus. Một đường thẳng đơn độc nối Trái Đất và Kepler-186f. Họ đã đi được hơn nửa chặng đường.
"Lựa chọn một," bà nói, tay chỉ về phía sau, về hướng Trái Đất. "Chúng ta quay đầu. Hủy bỏ nhiệm vụ. Cố gắng bay trở lại vùng an toàn và tìm cách liên lạc lại với Trái Đất. Chúng ta sẽ bỏ qua tín hiệu, bỏ qua mọi thứ, và xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Lựa chọn hai," bà ngừng lại, tay bà chỉ về phía trước, về hướng hành tinh Kepler-186f đang lơ lửng như một viên ngọc xanh đỏ trong bóng tối. "Chúng ta tiếp tục hành trình. Đi thẳng vào nơi phát ra tín hiệu. Đối mặt với thứ đang chờ đợi chúng ta ở đó. Tìm kiếm câu trả lời cho cái chết của Vance và cho tất cả những chuyện này."
Một sự im lặng căng thẳng bao trùm. Đây là một quyết định sẽ định đoạt số phận của tất cả bọn họ.
"Quay đầu đi," Renna là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô có chút run rẩy. "Chúng ta không được chuẩn bị cho việc này. Nhiệm vụ của chúng ta là khám phá một hành tinh có khả năng tồn tại sự sống, không phải là đối đầu với một thế lực vô hình đã giết người. Chúng ta phải quay về."
"Tôi đồng ý với Renna," Bác sĩ Tanaka nói. "Với tư cách là bác sĩ, tôi phải đặt sự an toàn của phi hành đoàn lên hàng đầu. Chúng ta đã mất một người. Tôi không muốn mất thêm ai nữa. Tiếp tục đi tới là một hành động tự sát."
Hai phiếu đã chọn quay đầu. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Aris Thorne. Anh là một nhà khoa học. Anh là người đã dành cả đời để tìm kiếm sự sống ngoài hành tinh. Giờ đây, nó đang ở ngay trước mắt, vẫy gọi anh bằng một ngôn ngữ bí ẩn.
Aris nhìn vào bản đồ sao được xếp bằng những viên đá phát sáng trên sàn. Đó là một lời mời gọi mà anh không thể nào cưỡng lại.
"Tôi biết nó nguy hiểm," anh nói chậm rãi. "Nhưng hãy nghĩ xem chúng ta đang đứng trước điều gì. Đây có thể là phát hiện vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại. Một nền văn minh khác, một dạng sống khác. Chúng ta không thể quay lưng lại với nó chỉ vì sợ hãi. Cái chết của Elias sẽ trở nên vô nghĩa nếu chúng ta bỏ cuộc ngay bây giờ. Anh ấy đã hy sinh vì khoa học. Chúng ta phải tiếp tục, cũng là vì anh ấy."
Aris đã chọn đi tiếp. Tỷ số bây giờ là 2-2. Quyết định cuối cùng nằm trong tay của Cơ trưởng Eva Rostova.
Bà đứng im lặng, mắt nhắm lại. Trong đầu bà là một cuộc đấu tranh dữ dội. Lý trí của một người lính, trách nhiệm của một người chỉ huy, mách bảo bà phải quay đầu, phải bảo vệ những người còn lại. Nhưng bản năng của một nhà thám hiểm, sự tò mò đã đưa bà đến với không gian, lại thôi thúc bà đi tiếp.
Bà nhớ lại lời thề của mình khi nhận nhiệm vụ này: "Vì nhân loại, tiến về phía trước, không bao giờ lùi bước."
Sau một hồi im lặng tưởng chừng như vô tận, bà mở mắt ra. Ánh mắt bà không còn sự do dự, chỉ còn sự quyết đoán lạnh lùng của một người đã đưa ra lựa chọn của mình.
"Chúng ta sẽ không quay đầu," bà nói, giọng bà đanh thép, dập tắt mọi cuộc tranh cãi.
Renna và Kenji nhìn bà, vẻ mặt đầy sự thất vọng và cả sợ hãi.
"Nhưng chúng ta cũng sẽ không lao thẳng vào đó như những con thiêu thân," Rostova nói tiếp, bà nhìn Aris. "Chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch. Chúng ta sẽ không hạ cánh xuống Kepler-186f. Thay vào đó, chúng ta sẽ tiến vào quỹ đạo của hành tinh, giữ một khoảng cách an toàn. Từ đó, chúng ta sẽ dùng tất cả các thiết bị thăm dò, các cảm biến tầm xa để nghiên cứu nó. Chúng ta sẽ cố gắng giao tiếp lại với nó, nhưng theo cách của chúng ta, một cách an toàn và có kiểm soát."
Bà nhìn cả ba người. "Chúng ta sẽ trở thành những nhà khoa học, không phải những người lính. Chúng ta sẽ quan sát, phân tích, và thu thập dữ liệu. Chỉ khi nào chúng ta hiểu rõ mình đang đối mặt với cái gì, chúng ta mới quyết định bước tiếp theo. Đây là một sự thỏa hiệp. Mọi người có đồng ý không?"
Kế hoạch của bà vừa thỏa mãn được sự tò mò khoa học của Aris, vừa đảm bảo được sự an toàn tối đa có thể, trấn an được nỗi sợ của Renna và Kenji. Đó là quyết định của một nhà lãnh đạo thực sự, cân bằng giữa lý trí và bản năng, giữa trách nhiệm và khát vọng.
Mọi người nhìn nhau, rồi lần lượt gật đầu. Sự đoàn kết, dù mong manh, đã quay trở lại. Họ lại có chung một mục tiêu, một kế hoạch.
"Tốt," Rostova nói. "Renna, Aris, hãy thu thập cẩn thận những mẫu vật này, đưa chúng vào khoang chứa an toàn nhất. Sau đó, tính toán lại quỹ đạo mới cho tàu Icarus. Chúng ta sẽ đến điểm hẹn trong vòng 72 giờ tới."
Mệnh lệnh được đưa ra. Mọi người bắt tay vào việc. Con tàu Icarus, sau một thoáng chao đảo vì sự nghi kỵ và sợ hãi, lại tiếp tục hành trình của mình.
Nó đang tiến về phía trước, tiến về phía tín hiệu câm, tiến về phía một chân trời sự kiện vô hình, nơi số phận của cả nhân loại có thể sẽ được định đoạt.