Tín Hiệu Câm

Chương 6: Tiếng Vọng Trong Não


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

72 giờ trước khi tiến vào quỹ đạo Kepler-186f.

Con tàu Icarus giờ đây không còn là một ngôi nhà, nó đã biến thành một nhà tù lơ lửng giữa không gian. Quyết định của Cơ trưởng Rostova, dù đã mang lại một mục tiêu chung, nhưng không thể xóa đi sự sợ hãi và nghi kỵ đã cắm rễ sâu trong tâm trí mỗi người.

Phi hành đoàn hoạt động trong một trạng thái cảnh giác cao độ. Commander Jax bị giam lỏng trong phòng riêng, nhưng sự im lặng của anh ta còn đáng sợ hơn cả những lời buộc tội. Renna và Aris thay phiên nhau túc trực ở phòng điều khiển, mắt không rời khỏi những màn hình hiển thị tín hiệu. Bác sĩ Tanaka liên tục kiểm tra chỉ số tâm sinh lý của mọi người, và những con số trên máy quét của ông cho thấy mức độ căng thẳng của tất cả họ đều đang ở ngưỡng báo động.

Và rồi, những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xảy ra.

Nó bắt đầu một cách rất mơ hồ. Renna, khi đang kiểm tra hệ thống năng lượng, đã thề rằng cô nghe thấy tiếng một bản nhạc piano cũ phát ra từ hệ thống intercom, nhưng khi kiểm tra lại thì không có bất kỳ tín hiệu nào. Aris, khi đi lấy cà phê trong bếp ăn vắng tanh, lại có cảm giác như có một bóng người vừa lướt qua sau lưng mình. Bác sĩ Tanaka, khi đang xem lại hồ sơ y tế, thấy ly nước trên bàn mình tự động xê dịch vài milimet.

Tất cả đều là những sự việc nhỏ nhặt, dễ dàng được cho là do ảo giác gây ra bởi căng thẳng và thiếu ngủ. Họ không nói với nhau, mỗi người đều giữ lấy sự bất an cho riêng mình, sợ rằng nếu nói ra, họ sẽ bị coi là kẻ yếu đuối, hoặc tệ hơn, là kẻ đang mất trí.

48 giờ trước khi tiến vào quỹ đạo.

Những hiện tượng trở nên rõ ràng và mang tính cá nhân hơn. "Nó" dường như đã học được cách khơi gợi vào nỗi sợ hãi và ký ức sâu kín nhất của từng người.

Cơ trưởng Rostova đang một mình trên đài chỉ huy, xem lại bản đồ sao. Đột nhiên, trên màn hình chính, quỹ đạo của con tàu Icarus mờ đi, và thay vào đó là một quỹ đạo khác, một đường bay màu đỏ nhấp nháy đầy ám ảnh. Đó là quỹ đạo của nhiệm vụ Ares 7, nhiệm vụ mà bà đã chỉ huy mười năm trước, một nhiệm vụ đã kết thúc trong thảm họa với cái chết của hai phi hành gia dưới quyền bà. Nó chỉ xuất hiện trong đúng một giây rồi biến mất, trả lại màn hình bình thường. Rostova rùng mình, tay bà siết chặt thành ghế. Đó là thất bại lớn nhất, nỗi dằn vặt lớn nhất trong đời bà.

Trong phòng máy, Renna đang cố gắng tinh chỉnh lại một bảng mạch phức tạp. Khi cô nhìn vào bản thiết kế trên máy tính bảng, những đường nét logic của mạch điện đột nhiên uốn lượn, xoắn lại thành những ký tự cổ xưa, những hình vẽ ma quái giống như trên những phiến đá ở phòng thí nghiệm của Vance. Cô dụi mắt, và mọi thứ trở lại bình thường. Cô tự nhủ rằng mình đã làm việc quá sức.

Nhưng điều đáng sợ nhất lại xảy ra với Bác sĩ Tanaka. Khi đang ngồi trong phòng y tế, ông nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ loa intercom. Một giọng nói yếu ớt, đầy đau đớn, gọi tên ông. "Kenji... cứu tôi..."

Đó là giọng của vợ ông, người đã qua đời vì một căn bệnh hiểm nghèo nhiều năm trước, và ông đã luôn tự trách mình vì đã không thể cứu được bà. Ông lao đến bảng điều khiển, kiểm tra kênh liên lạc. Kênh hoàn toàn tĩnh lặng. Không có một tín hiệu nào.

Sự hoang tưởng tập thể đã bắt đầu. Con tàu không còn an toàn nữa. Chính tâm trí của họ cũng không còn an toàn. Họ đang bị săn đuổi, không phải từ bên ngoài, mà từ chính bên trong ký ức của mình.

24 giờ trước khi tiến vào quỹ đạo.

Sự kiện kinh hoàng nhất xảy ra.

Aris và Renna đang cùng nhau phân tích tín hiệu câm. Bất chợt, tín hiệu thay đổi. Nó không còn là những xung đơn giản lặp đi lặp lại. Nó trở nên mạnh hơn, phức tạp hơn rất nhiều.

"Nó... nó đang thay đổi," Renna nói, các ngón tay cô bay trên bàn phím. "Cấu trúc của nó... quen quá..."

Aris nheo mắt nhìn vào dòng dữ liệu đang chảy trên màn hình. Và rồi anh nhận ra. Toàn thân anh lạnh toát.

"Lạy Chúa," anh thì thầm. "Nó không thay đổi. Nó đang 'trả lời'. Nó đang dùng chính giao thức liên lạc của chúng ta."

Tín hiệu mà họ đang nhận được, chính là một bản sao bị bóp méo của những tín hiệu mà tàu Icarus đã cố gắng gửi về Trái Đất trong suốt ba năm qua. "Nó" đã thu thập tất cả.

Và rồi, hệ thống loa của phòng điều khiển bắt đầu phát ra những âm thanh.

Đó không phải là tiếng của "nó". Đó là tiếng của chính họ.

Họ nghe thấy giọng của Cơ trưởng Rostova đang đọc một báo cáo tuần từ sáu tháng trước. Họ nghe thấy tiếng Long nói đùa với Elias Vance về một mẫu đá. Họ nghe thấy cả một đoạn hội thoại riêng tư, đầy lo lắng giữa Renna và Kenji về tình trạng tâm lý của phi hành đoàn.

Và rồi, họ nghe thấy đoạn âm thanh cuối cùng. Đoạn nhật ký cá nhân mà Elias Vance đã ghi lại chỉ vài giờ trước khi anh ta chết.

"...Tôi đã tìm thấy nó rồi. Một cấu trúc bất thường trong mẫu vật số 7. Nó không tuân theo bất kỳ định luật vật lý nào. Nó... nó như có ý thức. Tôi phải báo cáo cho Cơ trưởng. Nhưng có một cảm giác rất lạ. Cảm giác như có thứ gì đó đang ở trong phòng cùng tôi. Lạnh quá..."

Tiếng của Vance kết thúc bằng một tiếng hét kinh hoàng bị cắt đứt đột ngột.

Aris và Renna ngồi chết trân trên ghế. Toàn bộ giả thuyết về một kẻ giết người trên tàu đã sụp đổ. Kẻ giết Vance không phải là người. Và điều kinh khủng hơn, "nó" không chỉ đang chờ đợi họ ở phía trước. "Nó" đã ở cùng họ trên con tàu này từ rất lâu rồi. "Nó" đã và đang lắng nghe mọi thứ. Mọi suy nghĩ, mọi bí mật, mọi nỗi sợ hãi.

Tàu Icarus không phải là một nhà tù. Nó là một phòng thí nghiệm. Và họ chính là những con chuột bạch.

Đúng lúc đó, một tiếng chuông báo động vang lên khắp con tàu, kéo họ ra khỏi sự kinh hoàng.

"Đã đến điểm hãm phanh tiến vào quỹ đạo," giọng nói máy tính của tàu thông báo một cách bình thản. "Cơ trưởng, vui lòng xác nhận lệnh."

Mọi ánh mắt trong phòng điều khiển đổ dồn về phía Rostova. Bà đứng đó, mặt trắng bệch. Kế hoạch tiếp cận một cách an toàn của bà giờ đây trở nên nực cười. Không có gì là an toàn cả.

Giọng của Jax bất ngờ vang lên từ loa intercom, lần đầu tiên không còn sự hung hăng, chỉ còn nỗi sợ hãi tột cùng. "Cơ trưởng! Hủy bỏ! Nghe thấy tôi không? Hủy bỏ ngay lập tức! Nó đang ở trong đầu chúng ta! Quay đầu lại mau!"

Rostova nhìn ra màn hình chính. Hành tinh Kepler-186f hiện ra, to lớn, tuyệt đẹp và đầy vẻ chết chóc. Bà nhìn những người đồng đội của mình, những gương mặt đang chờ đợi mệnh lệnh của bà.

Tiếp tục đi vào cái bẫy đã giăng sẵn? Hay quay đầu bỏ chạy, dù có lẽ đã quá muộn?

Bà đưa tay lên bảng điều khiển. Thời gian chỉ còn tính bằng giây. Bà phải ra quyết định.

"Hệ thống," bà nói, giọng bà vang lên, đanh thép và dứt khoát. "Thực thi lệnh..."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!