Tín Hiệu Câm

Chương 7: Chạm Trán


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian như đông cứng lại trong phòng điều khiển của tàu Icarus. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cơ trưởng Eva Rostova, người đang đứng bất động trước bảng điều khiển. Bên ngoài, hành tinh Kepler-186f lơ lửng như một viên ngọc ma quái, vừa quyến rũ vừa chết chóc. Trong tai họ, những tiếng vọng méo mó từ chính nhật ký của mình vẫn còn văng vẳng, một lời nhắc nhở rằng họ đang bị theo dõi bởi một trí tuệ vô hình.

"Năm giây nữa đến điểm hãm phanh," giọng nói máy tính vang lên, vô cảm và máy móc, hoàn toàn tương phản với sự căng thẳng của con người.

Renna siết chặt tay vịn ghế, các khớp ngón tay trắng bệch. Kenji lẩm bẩm một lời cầu nguyện bằng tiếng Nhật. Aris nín thở, tim anh đập mạnh đến mức anh có thể nghe thấy nó trong lồng ngực.

Rostova nhìn vào hình ảnh của Kepler-186f trên màn hình. Bà đã dành cả cuộc đời mình để theo đuổi những chân trời mới. Bà đã chấp nhận rủi ro, đã đối mặt với những hiểm nguy không tưởng của không gian. Nhưng đây là một thứ khác. Đây không phải là một rủi ro vật lý, mà là một mối đe dọa về mặt khái niệm, một trí tuệ có khả năng xâm nhập vào tâm trí, một thứ mà không một khoá huấn luyện nào có thể chuẩn bị cho bà.

Nhiệm vụ đã thất bại. Đó là điều bà biết chắc. Giờ đây, ưu tiên duy nhất là đưa những người còn lại trở về.

"Ba giây... hai giây..."

Tay bà dứt khoát di chuyển trên bảng điều khiển.

"Một."

"Hệ thống," bà nói, giọng bà vang lên, đanh thép và dứt khoát như một phát súng giữa đêm tĩnh lặng. "Thực thi mệnh lệnh Rostova-Delta-9. Hủy bỏ hoàn toàn quá trình hãm phanh. Chuyển hướng con tàu 180 độ. Kích hoạt động cơ chính, gia tốc tối đa. Chúng ta quay về nhà."

Một sự im lặng bao trùm, rồi ngay lập tức được thay thế bằng một tiếng thở phào nhẹ nhõm của cả phi hành đoàn. Renna và Aris lao vào làm việc, các ngón tay họ bay trên bàn phím, thực hiện quy trình quay đầu con tàu phức tạp. Con tàu Icarus khẽ rung lên khi những động cơ phụ bắt đầu hoạt động, từ từ xoay chuyển khối kim loại khổng lồ trong không gian.

Họ đã lựa chọn. Họ đã chọn sự sống, chọn chạy trốn khỏi một kẻ thù mà họ không thể hiểu được.

Và đó là lúc "nó" phản ứng.

Sự im lặng đột ngột ập đến. Tín hiệu câm, thứ đã hành hạ họ suốt những giờ qua, đột ngột biến mất. Mọi tiếng vọng, mọi âm thanh méo mó từ hệ thống loa đều tắt ngúm. Sự im lặng đột ngột này còn đáng sợ hơn cả mớ âm thanh hỗn loạn trước đó. Nó là sự im lặng của một con thú săn mồi vừa nín thở để chuẩn bị vồ mồi.

"Có chuyện gì vậy?" Renna hỏi, tay vẫn đang thực hiện quy trình.

"Tín hiệu biến mất rồi," Aris đáp, mắt anh dán chặt vào máy phân tích. "Hoàn toàn tĩnh lặng."

"Cảnh báo!" một giọng nói máy tính khác vang lên. "Phát hiện dao động năng lượng cực lớn từ bề mặt Kepler-186f! Vượt quá mọi giới hạn đo lường!"

Trên màn hình chính, hình ảnh của hành tinh bắt đầu thay đổi. Một điểm sáng rực rỡ xuất hiện trên bề mặt, sau đó lan rộng ra như một gợn sóng, bao trùm cả một lục địa.

"Nó không muốn cho chúng ta đi," Kenji thì thầm, mặt ông trắng bệch.

Và rồi, từ trung tâm của vùng năng lượng đó, một thứ gì đó được phóng ra. Nó lao vào không gian với một tốc độ không thể tưởng tượng được, hướng thẳng về phía tàu Icarus.

Nó không phải là một phi thuyền. Nó không phải là một tên lửa. Nó là một đám mây, một tập hợp hàng tỷ những tinh thể màu đen, liên tục thay đổi hình dạng, tự sắp xếp thành những khối hình học fractal phức tạp, vi phạm mọi định luật vật lý mà con người từng biết. Nó đẹp một cách kỳ dị và đáng sợ.

"Động cơ chính đã sẵn sàng!" Renna hét lên. "Kích hoạt trong ba... hai... một!"

Một lực G cực lớn ép chặt mọi người vào ghế khi động cơ chính của Icarus gầm lên, đẩy con tàu về phía trước trong một nỗ lực tuyệt vọng để chạy trốn. Nhưng đám mây tinh thể kia còn nhanh hơn. Khoảng cách giữa họ và nó bị thu hẹp lại một cách nhanh chóng.

"Nó sắp đuổi kịp rồi!" Aris thông báo, giọng anh đầy hoảng hốt. "Va chạm trong mười giây!"

"Tăng cường lá chắn năng lượng! Mức tối đa!" Rostova gào lên.

Đám mây đen kịt bao trùm lấy con tàu. Nhưng không có một tiếng va chạm nào cả.

Thay vào đó, nó đi xuyên qua.

Những tinh thể nano đó dường như không có khối lượng vật chất, chúng dễ dàng xuyên qua lớp vỏ titan dày đặc của con tàu như một bóng ma.

Và khi nó đi qua, địa ngục thực sự bắt đầu.

Mọi hệ thống điện tử trên tàu Icarus cùng lúc nổi điên. Đèn chớp tắt liên tục, các màn hình hiển thị những ký tự và hình ảnh ngoài hành tinh. Những tiếng báo động với những âm thanh không thể nhận dạng gào thét khắp các hành lang.

Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là cuộc tấn công vào tâm trí của họ.

Aris cảm thấy như có hàng tỷ cuốn sách được nhồi vào não anh cùng một lúc. Anh thấy những công thức toán học vượt xa sự hiểu biết của con người, những bản đồ của những thiên hà chưa từng được khám phá, những cấu trúc DNA của những sinh vật không thể tồn tại. Toàn bộ tri thức của một nền văn minh cổ xưa, hoặc có lẽ là của nhiều nền văn minh, đang cố gắng ghi đè lên bộ não hữu hạn của anh. Anh gục xuống, ôm lấy đầu, hét lên trong đau đớn.

Cơ trưởng Rostova thì đang sống lại thảm họa Ares 7. Nhưng lần này, bà không còn là người chỉ huy trong phòng điều khiển. Bà đang ở bên ngoài không gian, trong bộ đồ phi hành gia bị rò rỉ, cảm nhận được lá phổi của mình đang bị rút cạn không khí, cảm nhận được cái lạnh chết chóc của vũ trụ đang từ từ xâm chiếm cơ thể.

Trong phòng giam, Jax thấy mình đang đứng trước một phiên tòa quân sự, và tất cả những người đồng đội trên tàu Icarus đang lần lượt đứng ra làm chứng, buộc tội anh là kẻ phản bội, kẻ hèn nhát đã gây ra cái chết cho Vance.

Renna thấy bảng điều khiển động cơ trước mặt mình đang tan chảy, những con số nhảy múa điên cuồng báo hiệu một vụ nổ sắp xảy ra, và cô không thể làm gì được. Còn Kenji thì thấy mình đang ở trong một bệnh viện, bị bao vây bởi hàng trăm bệnh nhân mà ông đã không thể cứu chữa, tất cả đều đưa những bàn tay gầy guộc về phía ông, thì thầm tên ông.

Cuộc tấn công tâm trí chỉ kéo dài khoảng ba mươi giây, nhưng đối với họ, nó dài như cả một kiếp người.

Và rồi, nó kết thúc.

Đám mây tinh thể đã đi qua, tiếp tục hành trình của nó vào khoảng không vô định. Sự im lặng trở lại. Các hệ thống trên tàu, sau một hồi chớp tắt, cũng từ từ khởi động lại.

Từng người một, họ tỉnh lại từ cơn ác mộng của riêng mình, thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm mồ hôi lạnh. Họ nhìn nhau, trong mắt là một nỗi kinh hoàng và sự thấu hiểu chung. Họ đã cùng nhau nhìn vào vực thẳm.

"Tình trạng con tàu?" Rostova hỏi, giọng bà khàn đi.

"Động cơ... ổn định," Renna đáp, tay vẫn còn run. "Chúng ta... chúng ta vẫn đang trên đường quay về."

Họ đã sống sót. Họ đã chạy thoát.

Nhưng Aris, khi nhìn lại bảng điều khiển thông tin, đã nhận ra một sự thật còn đáng sợ hơn.

"Cơ trưởng," anh nói, giọng anh như một tiếng thì thầm.

Bà quay lại nhìn anh.

"Liên lạc với Trái Đất vẫn bị cắt," anh nói. "Nhưng... có một tín hiệu nội bộ mới vừa được thiết lập. Trên mạng lưới riêng của tàu."

Anh chỉ tay vào màn hình chính. Trên đó, một thông điệp vừa xuất hiện, được gửi đi từ chính máy chủ trung tâm của Icarus.

Nó không phải là một dòng chữ.

Nó là một hình ảnh.

Hình ảnh của những mẫu vật địa chất được sắp xếp thành một sơ đồ hình học phức tạp, đang phát ra một thứ ánh sáng xanh lam ma quái.

"Nó" đã không bỏ đi.

Nó đã ở lại.

Nó đang ở trên tàu. Trong hệ thống.

Họ đã không chạy thoát. Họ chỉ vừa mới tự nhốt mình lại, cùng với con quái vật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!