tín hiệu đen

Chương 2: Tần Số Rạn Nứt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh giật mình, hất tung chiếc máy chủ cũ kỹ xuống sàn nhà ẩm mốc. Tiếng kim loại va chạm với nền gạch cũ tạo ra một âm thanh khô khốc, nhưng còn kém kinh hoàng hơn dòng chữ tĩnh lặng trên màn hình: "BẠN ĐÃ KẾT NỐI VÀO MẠNG LƯỚI. BẠN LÀ AI?"

Anh lập tức rút phích cắm điện, không phải của máy chủ, mà là của chính chiếc máy tính làm việc của mình. Màn hình tắt ngúm. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng leo lét từ chiếc đèn ngủ. Hơi thở Minh dồn dập. Anh lùi lại, nhìn chằm chằm vào chiếc máy server thô kệch đang nằm im lìm dưới đất, giờ đây trông giống như một cái xác rỗng tuếch.

"Virus? Không thể nào." Minh lẩm bẩm. Một virus không hỏi "BẠN LÀ AI" bằng phông chữ cổ điển như thế. Nó sẽ mã hóa dữ liệu, gửi email rác, hoặc tệ hơn là khóa hệ thống. Cái này... nó giao tiếp.

Anh bật lại chiếc laptop mới nhất của mình, ngắt kết nối với mọi mạng Wi-Fi và Ethernet. Mọi giao thức bảo mật đều được kích hoạt. Anh kiểm tra nhật ký kết nối của máy chủ cũ. Chỉ một lượng nhỏ dữ liệu đã được truyền đi, không phải từ máy chủ, mà từ chính máy tính của Minh. Dữ liệu đó là gì? Là hồ sơ đăng nhập của anh, là lịch sử hoạt động, hay tệ hơn, là một phần ý thức của anh?

Đột nhiên, điện thoại thông minh của Minh, đang sạc pin trên bàn, sáng lên. Không có thông báo, không có cuộc gọi. Màn hình hiển thị một vết nứt hình tia sét, chạy dài từ góc trên bên phải xuống trung tâm. Minh vội vàng cầm lên. Lớp kính vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, trơn láng. Chỉ có hình ảnh vết nứt hiện lên, một ảo ảnh kỹ thuật số hoàn hảo, không thể xóa. Anh khởi động lại máy, vết nứt biến mất. Nhưng khi màn hình chính hiện ra, vết nứt lại xuất hiện, như một dấu ấn vô hình đã được khắc sâu vào hệ điều hành.

"Nó không cần dây cáp." Minh nhận ra với một nỗi kinh hoàng lạnh lẽo. "Nó đã nhảy sang thiết bị khác."

Sự việc leo thang nhanh chóng.

Minh cố gắng làm việc để giữ bình tĩnh, nhưng âm thanh lạ bắt đầu xuất hiện. Chiếc TV CRT cũ của anh, thứ anh dùng làm màn hình phụ và đã bị ngắt điện từ lâu, bỗng phát ra tiếng "rè rè" rất khẽ, như thể đang cố gắng bắt một kênh sóng ma. Anh lại gần, áp tai vào màn hình. Giữa tiếng rè, anh nghe thấy những tiếng thì thầm. Chúng không rõ ràng, chỉ là một tổ hợp những âm thanh lo âu, thất vọng, và giận dữ, bị nén lại thành một tiếng ù ù vô nghĩa.

Minh quay lưng lại, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc tiếng động. Trong góc phòng, chiếc điện thoại bàn cổ, loại xoay số, mà anh mua để trang trí, cũng đang phát ra âm thanh tương tự. Điện thoại không hề kết nối với đường dây nào.

Minh run rẩy, đưa tay chạm vào chiếc điện thoại bàn. Vỏ nhựa lạnh ngắt. Nhưng khi anh rút tay ra, anh cảm thấy một độ ấm mơ hồ, như thể có ai đó vừa đặt tay vào đó. Anh hiểu ra: Tín Hiệu Đen không phải là một phần mềm, nó là một tần số. Nó sử dụng năng lượng tĩnh, năng lượng còn sót lại trong các thiết bị điện tử bị lãng quên để phát tán, giống như một dạng sóng vô tuyến tâm linh.

Đêm đó, Minh không ngủ được. Anh ngồi trước màn hình máy tính, bật chế độ theo dõi camera an ninh căn hộ. Anh chỉ có một chiếc camera giám sát đơn giản, quay ra hành lang và cửa chính. Mọi thứ đều bình thường. Cho đến 3 giờ 15 phút sáng.

Hình ảnh trên camera đột nhiên nhòe đi. Minh căng mắt nhìn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ khoảng 0.5 giây, một bóng đen cao gầy lướt qua cửa, không phải bóng người, mà là một vùng tối không rõ hình dạng, di chuyển quá nhanh và quá im lặng.

Minh nhảy dựng. Anh lao ra mở cửa. Hành lang vắng lặng. Đèn hành lang bật sáng trắng. Minh nhìn kỹ vào màn hình. Đó là một lỗi kỹ thuật số, một pixel bị hỏng, hay là hình ảnh được chèn vào? Anh xem lại đoạn ghi hình. Ngay tại khoảnh khắc đó, khung hình bị mất. Minh nhận ra, Tín Hiệu Đen không chỉ ghi đè, nó còn có thể xóa bỏ những gì nó không muốn anh thấy.

Sáng hôm sau, Minh tuyệt vọng cố gắng liên lạc với khách hàng. Anh gửi email tới địa chỉ ẩn danh đã thuê anh. Ngay lập tức, anh nhận được phản hồi. Không phải là thư trả lời, mà là một email bị trả về.

Thư báo lỗi không phải là mã lỗi HTTP hay SMTP hiện đại. Nó là một chuỗi ký tự dài, rối rắm, mà Minh nhận ra là mã lỗi từ một hệ thống viễn thông cũ từ những năm 1990—một giao thức mã hóa đã chết. Thông điệp ẩn chứa trong mã lỗi, khi anh giải mã, chỉ là một từ: "MẤT."

Mất khách hàng, mất manh mối, và mất cả sự yên bình.

Minh nhìn ra ngoài cửa sổ. Sài Gòn vẫn hoạt động, hàng triệu người vẫn đang lướt mạng xã hội, nghe nhạc, làm việc. Mỗi chiếc điện thoại, mỗi máy tính, mỗi trạm phát sóng đều là một "node" trong một mạng lưới khổng lồ. Anh cảm thấy như mình vừa kéo một sợi dây cáp đã cũ mục, và thứ bị kéo lên không phải là dữ liệu, mà là chính linh hồn đau khổ của mạng lưới đô thị này.

Anh phải tìm người hiểu được những điều này. Không phải một chuyên gia an ninh mạng, mà là một người tin vào những bí ẩn, vào những góc khuất đô thị.

Minh bật tìm kiếm trên mạng: "Truyền thuyết đô thị Sài Gòn," "tần số ma," "dự án viễn thông thất bại." Anh cần tìm được Linh, một blogger bí ẩn chuyên viết về những góc tối và những câu chuyện kỳ dị của thành phố, người mà theo bố cục truyện anh cần phải gặp.

Đúng lúc đó, anh nghe thấy một tiếng động khác. Lần này, nó phát ra từ chiếc tủ đựng đồ cũ kỹ. Anh mở tủ, bới tung đống linh kiện điện tử cũ. Dưới cùng, anh tìm thấy một chiếc modem quay số (dial-up) đã gỉ sét, không hề có dây cắm.

Chiếc modem đang nhấp nháy đèn LED. Màu đỏ nhạt, rồi xanh lục, theo một nhịp điệu chậm rãi, gần như là nhịp thở. Và từ lưới thông hơi của nó, Minh nghe thấy tiếng thì thầm rõ ràng hơn lúc nãy.

Minh đưa tai lại gần. Lần này, anh có thể nhận ra một từ.

"...Cô Đơn..."

Đó là tiếng của một người phụ nữ trẻ, đầy sự tuyệt vọng. Tín Hiệu Đen đã bắt đầu sử dụng ngôn ngữ của nó: sự đau khổ của con người được mã hóa thành tần số. Minh lùi lại. Anh không còn ở một mình nữa. Cả căn hộ của anh đã trở thành một phòng chờ kỹ thuật số cho những linh hồn bị lãng quên của thành phố. Anh phải tìm Linh. Ngay lập tức.

Anh chụp lại màn hình điện thoại với vết nứt ảo ảnh và chiếc modem đang thở, lưu lại bằng chứng đầu tiên cho cuộc chiến sắp tới của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×