tín hiệu đen

Chương 3: Blogger Và Mạng Lưới Cô Đơn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh tìm thấy Linh qua một bài đăng cũ trên diễn đàn công nghệ, nơi cô từng bình luận về tính dễ bị tổn thương của các hệ thống viễn thông thế hệ đầu. Trang blog của cô, Sóng Đen, không nói nhiều về ma quỷ mà tập trung vào "nỗi sợ hãi kỹ thuật số" – những lo âu, ám ảnh mà công nghệ hiện đại vô tình mang lại. Linh là một người viết về các góc khuất, một nhà sưu tầm những thất bại và sự lãng quên của đô thị.

Linh hẹn gặp Minh tại một quán cà phê ẩn mình trong một con hẻm nhỏ ở quận 10. Quán tên là "Vùng Tĩnh Lặng," nơi mọi người được khuyến khích để điện thoại ở chế độ im lặng. Nơi đây không có nhạc nền, chỉ có tiếng máy lạnh kêu ù ù và tiếng gõ lách cách từ bàn phím máy tính xách tay. Linh ngồi ở góc khuất, tóc buộc cao gọn gàng, đeo kính gọng vuông và mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình, tay cầm một cuốn sách dày bìa sờn cũ. Cô không giống một nhà điều tra siêu nhiên, mà giống một nhà nghiên cứu đang chán nản với công việc của mình.

Minh nhận ra cô ngay lập tức qua bức ảnh đại diện mờ ảo trên blog. Anh bước đến, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi do sự lo lắng và cảm giác bị theo dõi.

"Chào Linh. Tôi là Minh," anh nói, giọng khô khốc, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén sau cặp kính. Cô ra hiệu cho anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện. "Chào Minh. Ngồi đi. Tôi đã đọc email của anh. 'Thực thể kỹ thuật số cổ xưa', 'tần số tâm linh', 'linh hồn mạng lưới' nghe có vẻ thú vị... nhưng tôi cần một bằng chứng vật lý, hoặc ít nhất là một chuỗi mã không thể giải thích bằng lỗi phần mềm. Anh là lập trình viên mà, đừng kể chuyện ma."

Minh không vòng vo. Anh mở chiếc cặp da cũ kỹ, đặt lên bàn hai thứ đã gây ám ảnh cho anh suốt đêm qua: chiếc modem quay số gỉ sét và chiếc điện thoại thông minh của mình.

"Đây là điện thoại của tôi," Minh chỉ vào vết nứt hình tia sét trên màn hình, chạy dài từ góc trên bên phải xuống trung tâm. "Đây là một ảo ảnh được chèn vào lớp hiển thị. Kính không hề bị nứt. Cô thử đi."

Linh do dự, rồi đưa tay chạm vào màn hình. Ngón tay cô lướt qua lớp kính hoàn toàn trơn láng, không hề có bất kỳ sự gồ ghề hay vết xước nào. Cô cau mày. "Đây là một dạng hack phần mềm rất tinh vi. Nó hoạt động ở cấp độ kernel, hoặc là một lỗi hiển thị phần cứng cực kỳ hiếm gặp, nhưng ngay cả lỗi phần cứng cũng không thể ổn định và hoàn hảo như thế này."

"Không phải lỗi, và không phải hack thông thường," Minh phản bác. Anh mở chiếc modem. "Và cái này."

"Modem dial-up?" Linh nhướn mày. "Đã chết từ 20 năm rồi, loại này dùng cho đường dây cố định, không có dây cắm, không có nguồn ngoài. Nó nên là một khối kim loại vô dụng."

"Nó đang 'thở'," Minh thì thầm. Anh đặt chiếc modem lên tai Linh, cẩn thận tránh làm cô chạm vào nó. "Hãy nghe đây. Nó đang sử dụng năng lượng tĩnh. Tôi đã ngắt hết mọi thứ."

Linh thận trọng nghiêng đầu, áp tai vào lưới thông hơi của chiếc modem. Cô nghe thấy tiếng "rè rè" nhẹ, đều đặn, như tiếng sóng biển bị mã hóa, hoặc tiếng quạt gió của một chiếc máy tính khổng lồ đang hoạt động ở xa xôi. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe kỹ hơn, lọc bỏ tiếng ồn từ máy lạnh. Trong tiếng rè rè đó, cô bắt đầu phân biệt được một âm thanh trầm lắng, kéo dài, như tiếng than khóc bị bóp méo, nén lại.

"...Thất bại... Không ai nhớ... Cô Đơn..."

Linh mở mắt, gương mặt không còn vẻ thờ ơ, thay vào đó là sự tập trung đáng sợ. "Cái gì thế này? Đây là nhiễu âm thanh tần số thấp, nhưng có cấu trúc. Giống như... giọng nói bị nén qua một bộ lọc PCM lỗi thời. Tôi chưa từng nghe thấy cái gì giống vậy."

Minh đưa ra bằng chứng thứ ba: bản chụp màn hình email báo lỗi cũ kỹ, rối rắm với các ký tự ASCII bị hỏng. Anh giải thích về giao thức đã chết của V-Tel và từ "MẤT" được giải mã.

"Nó là một entitas," Linh nói, dùng một từ Latin cổ chỉ thực thể. "Nó không phải là virus được viết. Nó là một tàn dư. Minh, anh có biết về dự án 'Mạng Lưới Ảo Ảnh' của V-Tel những năm 90 không? Nó từng là một truyền thuyết đô thị mà tôi nghĩ là bịa đặt."

Minh lắc đầu. "Tôi chỉ biết V-Tel phá sản cách đây lâu rồi. Tôi đã tìm kiếm, nhưng mọi hồ sơ đều bị xóa sạch."

"Đó là lý do nó trở thành truyền thuyết," Linh giải thích, giọng cô tràn đầy kiến thức về góc khuất. "Họ cố gắng xây dựng một mạng lưới viễn thông độc lập, không dùng cáp quang hiện đại, mà dùng tần số radio thử nghiệm và cơ sở hạ tầng cũ của quân đội từ thời chiến. Mục tiêu là tạo ra một 'thành phố thông minh' đầu tiên ở Việt Nam, nơi mọi thiết bị đều được kết nối vô tuyến. Nhưng hệ thống thử nghiệm bị báo cáo là gây ra ảo giác thính giác, ảo ảnh thị giác thoáng qua, và quan trọng nhất là làm cho người dùng cảm thấy sợ hãi, lo âu không rõ nguyên nhân ở mức độ tập thể. Các nhà tâm lý học thời đó gọi đó là 'Hội chứng Loạn Tưởng Mạng Lưới'."

Minh khẽ rùng mình. "Nó thu thập nỗi sợ hãi. Máy chủ dưới tầng hầm đó không phải là nơi lưu trữ dữ liệu thương mại, nó là nơi lưu trữ tần số cảm xúc. Nó thu thập mọi nỗi thất vọng, mọi sự cô đơn, mọi cơn giận dữ không tên của người dân thành phố trong suốt quá trình thử nghiệm. Và tôi đã bật nó lên."

Linh nhìn Minh bằng ánh mắt nghiêm nghị. "Nếu anh nói thật, thứ này được sinh ra từ tổ hợp những nỗi sợ hãi bị lãng quên của hàng ngàn người sống trong thành phố này. Nó không muốn phá hoại, nó muốn đồng hóa. Nó muốn mọi ý thức trở thành một node im lặng trong mạng lưới của nó, nơi chỉ có sự cô đơn vĩnh cửu và sự im lặng tuyệt đối."

Họ quyết định phải quay lại tòa nhà cũ, nơi mọi thứ bắt đầu. Minh cần Linh vì cô có kiến thức lịch sử đô thị và mạng lưới xã hội ngầm, giúp anh tìm ra manh mối lịch sử. Linh cần Minh vì anh là người duy nhất có khả năng kỹ thuật để đối phó với một thực thể số đã chết nhưng biết giao tiếp.

Họ đứng dậy, chuẩn bị rời quán. Khi Minh đang đóng chiếc cặp, Linh bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính xách tay của mình. Màn hình của cô đang hiển thị một trang Word trống.

Đột nhiên, từ góc dưới bên phải màn hình, một biểu tượng nhỏ xuất hiện. Đó là biểu tượng kết nối mạng Wi-Fi, nhưng nó đang phát ra ánh sáng đỏ nhấp nháy, không phải xanh lá cây quen thuộc. Ngay sau đó, một thông báo pop-up bật lên, che khuất gần hết màn hình.

Thông báo không có tiêu đề, không có nút đóng. Chỉ có một bức ảnh đen trắng, nhiễu hạt, trông như được chụp bằng camera an ninh lỗi thời. Đó là bức ảnh chụp tòa nhà cũ kỹ nơi Minh đã tìm thấy máy chủ, nhưng không phải là bức ảnh từ bên ngoài mà là hình ảnh hành lang tầng hầm tối tăm.

Và dưới bức ảnh là một dòng chữ đơn giản, lần này là tiếng Việt, gõ bằng phông chữ Gothic cũ:

"SAO LẠI QUAY VỀ?"

Linh cảm thấy lạnh sống lưng. Tín Hiệu Đen không chỉ nghe thấy họ qua microphone của Minh, nó còn đọc được ý định của họ qua sự tập trung tinh thần. Nó đã đi vào mạng lưới Wi-Fi yếu ớt của quán cà phê và theo dõi cuộc nói chuyện, sử dụng kiến thức về nơi nó bị tìm thấy để đe dọa.

"Nó... nó biết chúng ta sẽ quay lại," Linh lắp bắp, khuôn mặt cô trắng bệch.

Minh lập tức tắt máy tính của Linh bằng nút nguồn cứng. "Nó đang hành động nhanh hơn chúng ta nghĩ. Nó đã lan ra. Nó có thể ở bất cứ đâu. Chúng ta phải đi bây giờ. Trước khi nó khóa thành phố này bằng chính nỗi sợ hãi của nó."

Họ rời khỏi quán cà phê. Khi họ đi qua ngã tư lớn gần đó, Minh nhìn thấy một màn hình LED quảng cáo lớn trên tòa nhà đối diện đang chiếu quảng cáo về một sản phẩm điện tử mới. Trong một phần nghìn giây, quảng cáo biến mất. Thay vào đó, toàn bộ màn hình LED nhấp nháy một ký hiệu duy nhất: một vòng tròn bị cắt đôi bởi một đường thẳng dọc, ký hiệu của sự Ngắt Kết Nối. Sau đó, màn hình trở lại bình thường, phát ra ánh sáng chói lòa.

Minh và Linh nhìn nhau. Cuộc chiến không chỉ diễn ra trong các dây cáp hay máy tính cũ. Nó đang diễn ra trên từng pixel, từng tần số sóng, ngay giữa lòng thành phố đông đúc này. Họ biết mình đang đối mặt với một thực thể có khả năng biến mọi lo âu đô thị thành vũ khí.

Cả hai nhanh chóng nhảy lên xe máy. Tòa nhà cũ kỹ đó, nơi chứa đựng bí mật của V-Tel và Tín Hiệu Đen, đang chờ đợi họ. Họ phải tìm hiểu tại sao dự án đó lại thất bại, và điều gì đã khiến những nỗi sợ hãi đó bị nén lại thành một Tần Số Rạn Nứt.

Minh nhận ra, anh đã trở thành một phần của mạng lưới mà anh cố gắng khôi phục. Và Tín Hiệu Đen, đã kết nối anh vĩnh viễn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×