Tòa nhà VTel hôm ấy rộn ràng khác thường. Đối tác Nhật Bản đến thăm trực tiếp, mang theo không khí trang trọng. Lễ tân bận rộn tiếp đón, nhân viên khối văn phòng chỉnh chu vest công sở. Giữa dòng người nghiêm túc ấy, một cô gái mặc áo khoác shipper màu xanh, đội mũ bảo hiểm cũ kỹ, dắt theo chiếc thùng hàng to tướng, trông vừa lạc lõng vừa nổi bật.
Khánh Ly ôm túi tài liệu to, thở hổn hển:
– Lầu mười bảy nữa hả trời… cầu mong thang máy không hư!
Lễ tân đưa thẻ khách, nhắc:
– Cô cứ đi theo hướng này, thang máy số 3. Nhớ trình giấy tờ với bảo vệ trên lầu.
Ly gật đầu, cười cảm ơn. Cô vốn quen với ánh nhìn tò mò khi shipper xuất hiện trong tòa nhà sang trọng. Nhưng hôm nay, cảm giác áp lực lạ thường. Mình lại phải gặp cái ông giám đốc lạnh lùng kia nữa… – cô nghĩ thầm, vừa hồi hộp vừa tò mò.
Trên tầng mười bảy, Quân đang duyệt hợp đồng cùng trợ lý. Mọi thứ chuẩn bị chu đáo, chỉ còn thiếu bộ hồ sơ bổ sung từ đơn vị vận chuyển. Anh nhấp ngụm cà phê đen, mắt liếc qua đồng hồ. Đúng lúc đó, thư ký Trang gõ cửa:
– Giám đốc, nhân viên giao hàng đã tới.
– Cho vào. – Quân nói ngắn gọn.
Cánh cửa mở ra. Một dáng người nhỏ nhắn bước vào, tay ôm túi tài liệu, tóc mai ướt mồ hôi dính vào trán. Ly ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp ánh mắt Quân. Hai người sững lại.
Ly bật cười:
– Ủa, hóa ra anh chính là… khách khó chiều hôm nọ?
Cả phòng họp im phăng phắc. Nhân viên quay sang nhìn nhau, mặt ngơ ngác. Quân thì thoáng khựng, rồi khóe môi khẽ cong – một điều cực hiếm. Anh gật nhẹ:
– Cô nhớ dai thật.
Một vài nhân viên suýt nữa làm rơi bút khi thấy giám đốc… mỉm cười.
Ly đặt túi tài liệu xuống bàn, ký giấy xác nhận. Cô vẫn giữ giọng hồn nhiên:
– Lần này em giao tận tay, không có nhầm số gì đâu nha.
– Tốt. – Quân đáp, giọng tuy lạnh nhưng không còn gắt gỏng. – Cảm ơn cô.
Cô nhún vai:
– Công việc mà, có gì đâu. À mà, bữa trước anh nói “không có thời gian đùa”. Nhưng giờ thì chắc có thêm một phút để cười chứ?
Quân liếc nhìn, đôi mắt đen sâu thẳm. Anh không trả lời, chỉ khẽ hừ mũi. Nhưng Ly đọc được trong ánh mắt ấy không còn là sự băng giá tuyệt đối.
Trên đường ra, Ly vô tình vấp phải mép thảm trải sàn, suýt ngã dúi dụi. Quân đứng gần đó, phản xạ đưa tay giữ vai cô. Khoảng cách đột ngột gần kề, hương mồ hôi pha lẫn mùi gió bụi từ cô chạm vào khứu giác anh. Trong thoáng giây, cả hai cùng bối rối.
– Cô… nên cẩn thận hơn. – Quân nói khẽ, rồi buông tay.
Ly đỏ mặt, cười gượng:
– Em quen chạy xe ngoài đường rồi, trong nhà lại vấp. Quê quá!
Một vài nhân viên nhìn theo, cười thầm. Trong lòng họ, vị giám đốc vốn chỉ biết nghiêm khắc kia, dường như hôm nay đã “khác khác”.
Chiều hôm đó, Ly ngồi ở quán nước lề đường, kể với đồng nghiệp:
– Cái ông giám đốc đó lạ ghê. Mặt lạnh như tiền mà tự nhiên hôm nay… cứu em khỏi ngã.
– Trời ơi, chắc anh ta để ý mày đó! – bạn cô cười trêu.
Ly xua tay:
– Thôi đi bà. Em chỉ là shipper, còn ổng là giám đốc công ty to. Làm gì có chuyện.
Nhưng trong lòng, cô lại nhớ mãi khoảnh khắc bàn tay anh chạm nhẹ lên vai mình.
Còn ở văn phòng VTel, Quân đứng bên cửa kính cao tầng, nhìn xuống dòng người phía dưới. Trong đầu anh văng vẳng giọng cười tươi sáng kia: “Khách khó chiều còn giận không?”
Anh không hiểu vì sao mình lại thấy lòng nhẹ hơn sau câu nói ấy. Đã lâu rồi, anh mới thấy cuộc sống có chút gì đó không chỉ là công việc và hợp đồng.
Có lẽ… cô gái ấy đúng là khách quen bất đắc dĩ. Nhưng Quân biết rõ: đây mới chỉ là khởi đầu cho một điều gì đó khó lường.