tín hiệu trái tim

Chương 4: Người lạ nhưng quen


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu thu, không khí thành phố đã bớt oi bức hơn những ngày trước. Trên con đường nhộn nhịp người qua lại, Khánh Ly lại bắt đầu ca giao hàng mới. Chiếc xe máy cà tàng vẫn lạch cạch quen thuộc, tiếng pô nổ lẫn trong dòng xe ồn ào. Cô gái trẻ mặc áo khoác gió xanh bạc màu, mái tóc buộc cao, ánh mắt tràn đầy năng lượng.

Điểm đến của chuyến đi hôm nay không xa lạ: tòa nhà VTel. Ly vừa cười vừa lắc đầu:

– Hôm nay lại gặp “giám đốc khó chiều” nữa rồi. Mà công nhận, khách quen thật đấy.

Cô không để ý, chính sự quen thuộc ấy đã khiến giọng mình bớt căng thẳng hơn. Trước đây, mỗi lần bước vào tòa nhà sang trọng kia, Ly thấy choáng ngợp và tự ti. Nhưng giờ, trong lòng cô đã bình thản hơn nhiều.

Ở tầng mười bảy, Quân đang kiểm tra lại lịch làm việc. Nhân viên báo có tài liệu cần ký, và shipper đã tới. Anh thoáng nghĩ: Chắc lại là cô ấy. Thật kỳ lạ, từ khi biết rõ Khánh Ly chính là “giọng nói bên kia cuộc gọi nhầm số”, anh bắt đầu nhớ mặt và chờ đợi sự xuất hiện của cô.

Cánh cửa mở ra, đúng như dự đoán, Ly bước vào. Vẫn nụ cười tươi, vẫn dáng vẻ nhanh nhẹn. Cô đặt tập hồ sơ xuống bàn, cúi chào:

– Em chào giám đốc. Hồ sơ cần ký đây ạ.

Quân đưa tay nhận, mắt lướt qua khuôn mặt rám nắng nhưng sáng bừng ấy. Anh ký tên, rồi hỏi một câu mà chính anh cũng bất ngờ:

– Hôm nay cô có nhiều đơn không?

Ly tròn mắt:

– Ủa… anh quan tâm tới lịch chạy đơn của em nữa hả? – Rồi cô bật cười – Dạ, cũng bình thường thôi, sáng chạy 4 đơn, giờ thêm đơn của anh nữa là 5. Trưa nay chắc ăn vội ổ bánh mì là xong.

– Ăn uống thất thường vậy, hại sức khỏe. – Quân buông nhẹ.

Ly ngẩn ra vài giây, rồi bật cười:

– Anh mà lo cho em thì chắc lo không xuể đâu. Shipper nào cũng ăn uống thất thường hết. Nhưng mà cảm ơn, nghe anh nói cũng thấy ấm lòng ghê.

Quân mím môi, không đáp. Nhưng trong lòng, một cảm giác khó tả lan ra – vừa lạ lẫm, vừa dễ chịu.

Những ngày kế tiếp, Ly thường xuyên xuất hiện tại công ty. Không phải lúc nào Quân cũng trực tiếp nhận, nhưng mỗi lần cô vào phòng, không khí như sáng lên. Nhân viên bắt đầu xì xầm: “Giám đốc có vẻ thân với shipper đó nhỉ?”, “Trước giờ chưa thấy sếp cười khi nhận hàng bao giờ…”

Quân nghe được, nhưng anh không bận tâm. Điều anh quan tâm chỉ là, mỗi lần Ly rời đi, căn phòng lại trở về sự lạnh lẽo thường ngày.

Một chiều muộn, khi Ly đến, trời bất chợt mưa lớn. Cô ướt sũng, tay vẫn ôm túi hồ sơ khô ráo được bọc nylon. Đặt tài liệu xuống bàn, cô cười:

– May mà em bọc kỹ, chứ không thì… chắc anh mắng chết.

Quân nhìn cô, vai áo ướt nặng trĩu, tóc nhỏ giọt, lòng dâng lên một cảm giác khó chịu. Anh bỗng đứng dậy, lấy chiếc ô từ giá treo gần đó, chìa ra:

– Lần sau, nếu trời mưa, cứ gọi điện lên, tôi sẽ cho người xuống lấy. Không cần vất vả như vậy.

Ly thoáng bất ngờ, rồi bật cười:

– Ủa, anh mà cũng biết lo cho shipper hả? Em cảm ơn. Nhưng mà… em quen rồi, mưa nắng gì cũng chạy được hết.

– Có những thứ… không cần phải quen. – Quân nói, giọng trầm xuống.

Ly im lặng vài giây. Trong đôi mắt người đàn ông ấy, cô thấy điều gì đó không giống với vẻ lạnh lùng thường ngày. Một chút ấm áp, một chút quan tâm, rất khó che giấu.

Rời khỏi tòa nhà, ngồi trên xe máy giữa cơn mưa tầm tã, Ly cứ nghĩ mãi về câu nói ấy: “Có những thứ không cần phải quen.”

Trong lòng, một tia ấm áp len lỏi. Cô biết rõ, mình và anh ở hai thế giới khác nhau. Nhưng sao mỗi lần gặp, trái tim lại lỡ một nhịp?

Còn Quân, đứng bên khung cửa kính tầng mười bảy, dõi theo bóng xe máy nhỏ bé đang lẫn vào dòng người ngoài kia. Anh thấy trong lòng mình có một khoảng trống, và cô gái ấy… đang dần lấp đầy khoảng trống ấy.

Họ vẫn là người xa lạ. Nhưng trong sâu thẳm, Quân và Ly bắt đầu nhận ra: họ đã không còn chỉ là những mối quan hệ công việc bình thường nữa.

Những nhịp tim chệch hướng kia – chính là dấu hiệu đầu tiên của một điều gì đó lớn lao đang đến gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×