tình anh em "social"

Chương 4: Vở Kịch Của Kẻ Bị Hại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin đồn ở chốn công sở có tốc độ lan truyền nhanh hơn cả mạng 5G. Chỉ nửa tiếng sau cuộc cãi vã bên ngoài phòng họp, tin nhắn trong nhóm chat riêng của "Hội Hóng Hớt Insight Media" đã nổ liên tục.

Nick "Bà Tám Công Sở": "Nóng hổi vừa thổi vừa hóng! Soái ca phòng Dựng phim Cường "sạc" cho chuyên viên đối ngoại Hoàng một trận ra trò luôn quý vị ơi! Nghe bảo căng đét!"

Nick "Thánh Soi": "Tui thấy mà! Mặt thằng Cường lúc đó lạnh như tiền, còn thằng Hoàng thì đứng hình như bị 'freeze' vậy. Phim hay!"

Nick "Chị Gái Văn Phòng": "Tội nghiệp thằng Hoàng, dạo này thấy nó cũng cố gắng mà. Chắc thằng Cường áp lực quá nên hơi nóng tính thôi."

Cường đọc lướt qua những dòng tin nhắn mà một đồng nghiệp gửi cho xem, lòng cậu lạnh đi vài phần. Cậu biết, vở kịch này chỉ vừa mới bắt đầu, và cậu đang bị đẩy vào vai phản diện. Cậu tắt điện thoại, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng trong đầu chỉ toàn những lời nói dối của Hoàng. Cái cảm giác chiến thắng sau khi nói thẳng mặt Hoàng bay biến đâu mất, chỉ còn lại sự mệt mỏi và trống rỗng.

Đúng như cậu dự đoán, chưa đầy một tiếng sau, Cường nhận được email triệu tập từ sếp Trâm.

Bước vào phòng sếp, Cường đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một trận "bão". Nhưng ngược lại, chị Trâm nhìn cậu với ánh mắt ái ngại, giọng nói cũng mềm mỏng hơn thường lệ.

"Cường này, ngồi đi em." Chị rót cho cậu một ly nước. "Chuyện dự án vừa rồi em làm rất tốt, chị rất hài lòng. Nhưng mà... chị nghe Hoàng nói em đang gặp áp lực lắm hả?"

Cường ngớ người. Lại là Hoàng.

Chị Trâm tiếp lời: "Hoàng nó vào gặp chị, nó không có trách móc gì em đâu. Ngược lại nó còn tự trách bản thân, nói là do nó hấp tấp quá nên tạo thêm áp lực cho em. Nó lo cho em lắm, sợ em căng thẳng rồi ảnh hưởng sức khoẻ."

Trời đất! Cường chỉ muốn cười phá lên. Thật là một màn kịch hoàn hảo! Hoàng đã đi trước cậu một bước, biến mình thành một người anh em tốt bụng, biết lo lắng, còn Cường thì bỗng chốc trở thành một kẻ tâm lý bất ổn, dễ nổi nóng và cần được "quan tâm".

"Em ổn." Cường đáp, giọng khô khốc. Cậu có thể giải thích gì đây? Chẳng lẽ lại nói: "Không phải đâu chị, Hoàng nó diễn đó, nó là một thằng đểu giả"? Chị Trâm sẽ chỉ càng tin rằng cậu đang có vấn đề tâm lý mà thôi.

"Chị biết em mạnh mẽ," Sếp Trâm vỗ nhẹ lên vai cậu. "Nhưng công việc là đường dài. Hay là em cứ phép nghỉ một hôm đi, cho đầu óc thư giãn. Chị không muốn nhân viên tài năng của mình bị stress đâu."

Cường bước ra khỏi phòng sếp mà cảm giác như vừa thua một trận cay đắng. Cậu thua không phải vì cậu sai, mà vì đối thủ của cậu quá cao tay và mặt dày.

Cậu đi thẳng đến khu pantry, nơi Hoàng đang đứng pha cà phê, vẻ mặt buồn rầu như vừa mất đi một thứ gì đó quý giá. Vở kịch vẫn đang tiếp diễn.

Cường bước tới, đứng đối diện với Hoàng. Không còn gằn giọng hay tức giận, giọng cậu giờ đây bình thản đến đáng sợ.

"Mày diễn hay thật đó."

Hoàng giật mình, ngẩng lên nhìn Cường. Cái vẻ buồn bã trên mặt cậu ta vụt tắt, thay vào đó là một sự phức tạp khó tả. Cậu ta bước tới, tóm lấy cổ tay Cường.

"Cường, nghe tao nói đã. Mọi chuyện không như mày nghĩ đâu. Tao..."

"Buông ra." Cường giật mạnh tay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng, lạnh lẽo. "Mày không cần phải giải thích. Vì tao không quan tâm."

Cường quay lưng bước đi, để lại Hoàng đứng một mình trong khu pantry vắng lặng. Lần này, trên gương mặt Hoàng không còn là diễn xuất nữa, mà là một nét thất thần và đau đớn hiện lên rõ rệt. Vở kịch đã thành công, nhưng dường như... người đạo diễn lại chẳng hề vui vẻ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.