Đêm.
Khi cả tòa nhà văn phòng đã chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh đèn đường hiu hắt chiếu qua khung cửa sổ, thì tại Insight Media, một màn hình máy tính vẫn sáng. Hoàng ngồi đó, đôi mắt đỏ ngầu dán vào màn hình, giống như một con thú săn mồi đang kiên nhẫn rình đợi. Cảm giác bị cô lập cả ngày hôm nay không làm cậu ta gục ngã, ngược lại, nó biến thành một liều thuốc độc, kích thích sự tàn nhẫn bên trong cậu ta trỗi dậy.
Cậu ta không tìm kiếm những thứ vu vơ. Cậu ta đang lục lại "lịch sử". Những ổ đĩa chia sẻ cũ, những email dự án từ vài năm về trước, những file nén đã bị lãng quên từ lâu. Đó là thời điểm cậu và Cường còn là "anh em" thực sự, thời điểm họ tin tưởng nhau tuyệt đối, chia sẻ với nhau mọi thứ, kể cả mật khẩu máy tính. Hoàng đang lợi dụng chính sự tin tưởng trong quá khứ đó để tìm một vũ khí cho hiện tại.
Và rồi, cậu ta tìm thấy nó.
Trong một thư mục con của một dự án từ hai năm trước, một chiến dịch nhỏ cho một thương hiệu thời trang local. Dự án này do chính tay Cường, khi đó vẫn còn là một editor non trẻ, phụ trách chính. Hoàng mở một file video có tên "QC_Draft_V2_ClientReview".
Đoạn video hiện lên, hình ảnh khá ổn, nhưng phần âm nhạc... Hoàng ngay lập tức nhận ra. Đó là một bản nhạc indie đang rất thịnh hành của nhạc sĩ A, một người nổi tiếng khó tính trong việc giữ bản quyền tác phẩm. Chắc chắn với kinh phí của một dự án nhỏ như thế này, công ty không thể nào mua được bản quyền bài hát này.
Hoàng tiếp tục tìm kiếm. Cậu ta tìm thấy file video bản cuối cùng "Final_Master_Ver". Quả nhiên, trong bản cuối, đoạn nhạc nền đã được thay bằng một bản nhạc miễn phí bản quyền khác. Điều này chứng tỏ Cường đã phát hiện ra sai lầm của mình và sửa chữa nó trước khi giao sản phẩm chính thức.
Một người bình thường sẽ cho qua. Nhưng Hoàng thì không. Cậu ta nhìn thấy một kẽ hở chết người. Cái file "Draft_V2_ClientReview" kia chính là bằng chứng. Nó chứng tỏ Cường đã từng sử dụng tác phẩm có bản quyền một cách trái phép trong quá trình làm việc, dù chỉ là bản nháp gửi khách hàng xem trước. Trong ngành sáng tạo, đây là một lỗi lầm nghiêm trọng, thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp và có thể gây ra rắc rối pháp lý khổng lồ cho công ty.
Đây chính là "gót chân Achilles" của Cường.
Một nụ cười nham hiểm và mệt mỏi nở trên môi Hoàng. Cậu ta sẽ không báo cáo chuyện này cho sếp Trâm. Cách đó quá nhẹ nhàng. Cậu ta sẽ châm một ngọn lửa từ bên ngoài, một ngọn lửa đủ lớn để thiêu rụi không chỉ uy tín của Cường, mà còn khiến cả công ty phải chao đảo.
Hoàng nhanh chóng tải file video nháp đó về, kèm theo một bản chụp màn hình email cũ, nơi Cường đã gửi file này cho khách hàng. Sau đó, cậu ta tạo một địa chỉ email tạm thời với một cái tên vô danh.
Trong ô người nhận, cậu ta gõ địa chỉ email quản lý của nhạc sĩ A mà cậu ta tìm thấy trên trang fanpage chính thức.
Nội dung email được soạn thảo một cách cẩn thận, ra vẻ ngây thơ nhưng đầy ác ý:
"Kính gửi quản lý của nhạc sĩ A,
Tôi là một người rất hâm mộ các tác phẩm của nhạc sĩ. Gần đây, tôi vô tình phát hiện ca khúc [Tên bài hát] đã bị công ty truyền thông Insight Media sử dụng trong một video quảng cáo cho khách hàng của họ. Tôi không rõ phía công ty đã xin phép bản quyền hay chưa, nhưng vì lo lắng cho quyền lợi của thần tượng, tôi xin gửi video đính kèm để phía mình xác minh.
Chúc các bạn một ngày tốt lành."
Hoàng đọc lại email một lần cuối, kiểm tra file đính kèm. Mọi thứ đều hoàn hảo.
Ngón trỏ của cậu ta lơ lửng trên nút "Gửi". Một thoáng do dự. Cậu ta biết, một khi nhấn nút này, sẽ không còn đường quay lại nữa. Mối quan hệ giữa cậu và Cường, dù đã rạn nứt, cũng sẽ chính thức bị nhát dao này cắt đứt hoàn toàn. Nhưng rồi hình ảnh mẹ đang nằm viện và những con số nợ nần lại hiện lên.
Click.
Email đã được gửi đi.
Hoàng ngả người ra ghế, nhìn trân trân lên trần nhà tối đen. Cậu ta đã phóng một mũi tên tẩm độc. Giờ chỉ việc ngồi chờ nó bay đến đúng đích.