tình bạn độc hại và sự giải thoát

Chương 4: Cái Gật Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời đề nghị của An ám ảnh Thảo suốt đêm. Nó không phải là một lời mời đơn thuần, mà là một chiếc chìa khóa để mở ra cánh cửa mà cô đã nghĩ rằng mình đã đánh mất: cánh cửa dẫn đến sự tự do. Nhưng phía sau cánh cửa đó là gì? Vô định, và trên hết, sự giận dữ của Mai.

Sáng hôm sau, Thảo thức dậy với một quyết tâm mới. Cô không thể mãi là chiếc bóng của Mai. Cô đã dành cả cuộc đời để làm hài lòng người khác, và giờ là lúc cô phải sống vì bản thân mình.

Tuy nhiên, đối mặt với Mai không phải là chuyện dễ. Mai có một giác quan thứ sáu để nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của Thảo. Cô có thể cảm nhận được sự dao động, dù nhỏ nhất, trong lời nói và hành động của Thảo.

Thảo quyết định áp dụng một chiến thuật khôn ngoan. Cô không từ chối thẳng thừng, mà cố gắng biến lời đề nghị của An thành một thứ gì đó có vẻ... vô hại.

Khi Mai gọi điện, Thảo đã chủ động nhắc đến dự án. "Mai à, cậu biết không, hôm qua có một anh nhiếp ảnh gia ngỏ ý muốn tớ giúp anh ấy một dự án nhỏ về ảnh nghệ thuật. Anh ấy nói tớ có 'con mắt tinh tế'." Thảo nói, cố gắng thêm một chút hài hước để Mai không thấy đó là một mối đe dọa.

Mai im lặng một lúc. Thảo cảm thấy căng thẳng, như đang đi trên một sợi dây mong manh.

"Thảo, cậu lại đi tin những lời nói sáo rỗng của mấy người nghệ sĩ đó sao?" Mai đáp, giọng cô đầy vẻ khinh thường. "Họ chỉ muốn lợi dụng thời gian và năng lực của cậu. Cậu có biết công việc ở công ty bố tớ quan trọng thế nào không?"

Mai không chỉ từ chối, cô còn cố gắng gieo vào lòng Thảo ý nghĩ rằng dự án đó là một sự lãng phí thời gian và là một lời nói dối. Mai biết rằng cách tốt nhất để kiểm soát Thảo là khiến cô cảm thấy bất an và không xứng đáng.

"Nhưng... tớ chỉ muốn thử xem sao thôi," Thảo đáp, giọng cô nhỏ dần, sự tự tin ban đầu đang biến mất. "Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Mai nhận ra sự thay đổi đó. Một sự thay đổi mà cô không thể chấp nhận. Mai, người luôn là trung tâm, không thể chịu được khi một người khác trở thành trung tâm của Thảo.

Mai chuyển sang chiến thuật khác: thao túng cảm xúc. "Thảo," Mai nói, giọng cô đột nhiên trở nên buồn bã. "Tớ cảm thấy dạo này chúng ta ít gặp nhau quá. Tớ đã cảm thấy rất cô đơn. Cậu còn nhớ không? Lời hứa của chúng ta? Mãi mãi là chúng ta."

Nỗi sợ hãi và sự tội lỗi lại dâng lên trong lòng Thảo. Cô đã gần như đầu hàng, cho đến khi cô nhớ lại ánh mắt của An và lời nói của anh: "Chỉ cần là Thảo."

"Tớ xin lỗi Mai," Thảo đáp, giọng cô run rẩy nhưng đầy quyết tâm. "Nhưng tớ nghĩ tớ cần làm điều này. Đây là một cơ hội cho tớ."

Lời nói đó như một cú đánh mạnh vào Mai. Cô giận dữ, nhưng cố kìm nén. "Được rồi," Mai nói, giọng cô trở lại vẻ lạnh lùng. "Nếu cậu đã quyết định như vậy. Nhưng đừng quên, nếu có chuyện gì xảy ra, tớ vẫn luôn ở đây."

Lời nói đó nghe có vẻ tử tế, nhưng thực chất là một lời đe dọa. "Tớ vẫn luôn ở đây" có nghĩa là "Nếu cậu thất bại, cậu phải quay lại với tớ, và tớ sẽ nhắc nhở cậu mãi mãi về sai lầm này."

Thảo cúp máy, lòng ngực cô đập mạnh. Cô đã làm được. Cô đã nói "có" với An, và nói "không" với sự kiểm soát của Mai. Đó là một chiến thắng nhỏ, nhưng lại là một chiến thắng vĩ đại.

Thảo nhắn tin cho An: "Tôi đồng ý."

Cô không biết rằng, cái gật đầu đó không chỉ mở ra một con đường mới cho cô, mà còn mở ra một cuộc chiến giữa tình bạn và sự giải thoát. Mai, người đã quen với việc chiến thắng, sẽ không dễ dàng buông tha.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×