Những lời nói dối vụng về của Thảo không thể qua mắt được sự tinh vi của Mai. Mai đã không chỉ nghi ngờ, cô ta đã điều tra. Mai sử dụng các mối quan hệ xã hội của mình để tìm kiếm thông tin về An và dự án của anh. Cô ta phát hiện ra những địa điểm mà Thảo và An thường lui tới và bắt đầu xây dựng kế hoạch.
Mai không tấn công trực diện. Thay vào đó, cô ta quyết định dùng một đòn tâm lý: khiến Thảo phải lựa chọn giữa cô và An trước mặt mọi người, đồng thời gieo rắc sự nghi ngờ về động cơ của An.
Mai tổ chức một bữa tiệc bất ngờ, lấy cớ là sinh nhật sớm của Thảo. Cô mời tất cả những người bạn chung của họ, những người mà Thảo luôn khao khát sự công nhận của họ.
"Thảo, tớ biết cậu đang bận rộn với những 'dự án nghệ thuật' của mình," Mai nói với Thảo, giọng cô ngọt ngào như đường mật. "Nhưng cậu là người quan trọng nhất đối với tớ. Hôm nay, tớ muốn mọi người cùng chúc mừng cậu. Mọi người đều ở đây vì cậu."
Thảo cảm thấy tội lỗi và bị áp lực. Cô biết Mai đang cố gắng kéo cô trở lại vòng xoáy cảm xúc, nhưng cô không thể từ chối sự tử tế (giả tạo) này trước mặt bạn bè.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí hào nhoáng và ồn ào. Thảo cố gắng tận hưởng, nhưng ánh mắt thăm dò của Mai khiến cô cảm thấy bất an. Đúng lúc đó, Mai bắt đầu màn kịch của mình.
Mai đưa ly rượu lên, tuyên bố: "Chúc mừng Thảo, người bạn thân nhất của tớ! Tớ chỉ mong cậu đừng để bị lợi dụng bởi những người không thật lòng. Tớ nghe nói, nhiếp ảnh gia kia đang dùng tiền của cậu để hoàn thành dự án của hắn ta đấy. Cậu phải cẩn thận với những kẻ 'tự do' không có một đồng trong túi!"
Mặc dù Mai nói nhỏ, nhưng lời nói đó đã lan truyền nhanh chóng. Những người bạn bắt đầu nhìn Thảo với ánh mắt dò xét. Thảo cảm thấy choáng váng. An chưa bao giờ hỏi cô về tiền bạc, nhưng lời nói của Mai đã làm lung lay niềm tin của cô.
Đúng lúc đó, An xuất hiện. Anh đã đến địa điểm triển lãm và tìm thấy tin nhắn từ Thảo về một sự cố nhỏ, và quyết định đến tìm cô. Anh không biết về bữa tiệc. An bước vào, vẻ ngoài giản dị của anh hoàn toàn lạc lõng giữa những bộ đồ hàng hiệu.
Thấy An, Mai mỉm cười chiến thắng. Đây là khoảnh khắc cô chờ đợi.
"Ồ, nhìn xem ai tới này!" Mai lớn tiếng. "Thảo, anh ta đến rồi đấy! Bây giờ, cậu phải chọn đi. Bạn thân đã tổ chức sinh nhật cho cậu, hay kẻ lợi dụng đang chờ cậu để tiếp tục công việc 'nghệ thuật'?"
Thảo cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cô bị đẩy vào một tình huống không thể thoát. Ánh mắt phán xét của bạn bè, vẻ mặt hy vọng của An, và sự kiểm soát lạnh lùng của Mai.
An nhìn thấy sự hoảng loạn của Thảo, anh hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh nhìn thẳng vào Mai, và rồi nhìn Thảo.
"Thảo," An nói, giọng anh điềm tĩnh. "Nếu cô chọn ở lại, tôi sẽ hiểu. Nhưng tôi muốn cô biết, tôi không ép buộc cô điều gì. Sự lựa chọn là của cô, không phải của cô ấy."
Lời nói của An đã làm lộ rõ bản chất kiểm soát của Mai. Mai ngay lập tức phản ứng: "Anh nói gì vậy? Tôi chỉ đang bảo vệ bạn tôi khỏi những kẻ như anh!"
Thảo nhìn Mai, nhìn sự giả dối trong ánh mắt cô ta, và cuối cùng, cô nhận ra. Mai không phải đang bảo vệ cô, Mai đang kiểm soát cô.
Thảo hít một hơi sâu. Cô cảm thấy một cơn giận dữ lạnh lùng dâng lên, lần đầu tiên sau nhiều năm.
"Mai," Thảo nói, giọng cô run rẩy nhưng vang vọng. "Cậu không có quyền quyết định cho tớ."
Thảo quay sang An. Cô biết nếu cô đi theo An lúc này, cô sẽ mất đi tất cả bạn bè chung và đối diện với sự trả thù của Mai. Nhưng nếu cô ở lại, cô sẽ mất đi chính mình.
Thảo bước về phía An. "Tớ đi đây, Mai. Tớ có việc quan trọng hơn cần làm."
Cái khoảnh khắc Thảo bước ra khỏi vòng kiểm soát của Mai đã chấm dứt màn kịch. Mai đứng đó, khuôn mặt cô ta trắng bệch vì giận dữ và kinh ngạc. Cô ta đã thua.
Thảo và An rời khỏi bữa tiệc trong sự im lặng của những người bạn cũ. Cuộc đối đầu đã diễn ra, và Thảo đã chọn ánh sáng thay vì chiếc bóng.