Thảo và An rời khỏi bữa tiệc, nhưng Thảo không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Lòng cô đầy sự giận dữ, không phải vì bị Mai làm bẽ mặt, mà vì cô đã cho phép Mai kiểm soát mình suốt những năm qua. An đưa cô về căn hộ của Mai, nơi mà sự đối đầu không thể tránh khỏi đang chờ đợi.
Thảo còn chưa kịp mở lời, Mai đã đứng sẵn ở cửa, gương mặt cô ta lạnh lùng và tối sầm. Mai đã về nhà ngay sau khi Thảo rời đi. Cô ta không khóc lóc hay giả vờ yếu đuối, mà là sự giận dữ thuần túy của một người đã mất đi quyền kiểm soát.
"Cậu có gì để nói không, Thảo?" Mai hỏi, giọng cô ta sắc như dao.
Thảo đẩy An ra hiệu anh nên tránh xa, vì đây là cuộc chiến mà cô phải tự mình chiến đấu.
"Tớ muốn hỏi cậu, Mai," Thảo đáp lại, giọng cô dứt khoát, lần đầu tiên không run rẩy trước Mai. "Tớ muốn hỏi, tại sao? Tại sao cậu phải làm điều đó? Tại sao cậu phải gieo rắc lời nói dối về An? Tại sao cậu không thể để tớ sống cuộc đời của riêng tớ?"
Mai cười nhạo báng, một nụ cười đầy cay độc. "Cuộc đời riêng? Cậu nghĩ cậu có cuộc đời riêng sao, Thảo? Nếu không có tớ, cậu vẫn sẽ là con bé rụt rè, trốn trong góc và khóc vì bị bắt nạt. Tớ đã tạo ra cậu! Tớ đã cho cậu sự tự tin, sự công nhận mà cậu hằng khao khát!"
"Cậu đã không cho tớ sự công nhận, Mai. Cậu đã cho tớ sự phụ thuộc," Thảo phản bác. "Cậu đã biến tớ thành chiếc bóng của cậu. Bất cứ khi nào tớ tìm được niềm vui hay đam mê mà không có cậu, cậu đều tìm cách phá hoại. Cậu ghen tị với sự tự do của tớ!"
Lời buộc tội "ghen tị" như một đòn chí mạng đánh trúng Mai. Khuôn mặt cô ta biến dạng.
"Tớ ghen tị sao?" Mai gầm lên. "Tớ có tất cả mọi thứ! Tớ có tiền, có danh vọng, có những người theo đuổi tớ! Thứ duy nhất tớ cần là sự trung thành của cậu. Cậu là người đã hứa! Mãi mãi là chúng ta! Cậu đã phá vỡ lời thề!"
"Lời thề đó là độc hại, Mai!" Thảo hét lên. "Tớ không phải là tài sản của cậu. Tình bạn không phải là sự sở hữu. Cậu không muốn tớ hạnh phúc, cậu chỉ muốn tớ cần cậu!"
Mai bị dồn vào chân tường, cô ta không còn giữ được sự lạnh lùng thường thấy. Cô ta bắt đầu moi móc những điều đã từng là bí mật giữa hai người, những vết thương cũ của Thảo, và dùng chúng làm vũ khí.
"Nếu cậu muốn sự thật, tớ sẽ cho cậu sự thật!" Mai gằn giọng, đôi mắt cô ta đỏ ngầu. "Cậu nghĩ An yêu cậu sao? Hắn ta chỉ đang thích cái vẻ yếu đuối và dễ thao túng của cậu mà thôi! Cậu còn nhớ không? Những chuyện tệ hại đã xảy ra với cậu ở trường cũ? Cậu nghĩ là tớ giữ bí mật cho cậu sao? Tớ giữ nó vì tớ biết nó là sợi dây xích để tớ kéo cậu về khi cậu dám bỏ đi!"
Lời nói cay độc, tiết lộ bí mật và thừa nhận sự thao túng của Mai đã khiến Thảo hoàn toàn sụp đổ. Cô không thể tin được người bạn thân nhất của mình lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn và tính toán đến vậy.
"Cậu... cậu không phải là bạn tớ," Thảo thều thào, nước mắt lưng tròng. "Cậu là kẻ tra tấn."
Mai nhận ra mình đã đi quá xa, đã đánh mất lý trí. Cô ta thấy sự tuyệt vọng và vỡ vụn trong mắt Thảo. Cô ta biết rằng, lần này, không có lời xin lỗi nào có thể kéo Thảo trở lại.
Thảo quay lưng bỏ đi. Cô không còn cảm thấy giận dữ, mà chỉ còn nỗi đau xé lòng và sự vỡ mộng hoàn toàn. Cô đã mất đi người mà cô đã tin tưởng và phụ thuộc suốt một thập kỷ.
"Cậu đi đâu?" Mai hoảng loạn hỏi.
"Đi tìm chính tớ," Thảo đáp, không quay lại.
Cuộc cãi vã lịch sử đã kết thúc, nhưng nó không phải là sự giải thoát. Nó là sự khởi đầu của nỗi đau. Thảo đã mất đi người bạn, nhưng quan trọng hơn, cô mất đi niềm tin vào bản thân và tình bạn. Cô bước ra khỏi căn hộ, cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, nhưng mang theo một sự thật lạnh lùng: Cô đã phải lòng một kẻ kiểm soát, và đã cho phép sự độc hại đó định hình cuộc đời mình.