tình bạn độc hại và sự giải thoát

Chương 8: Vòng Xoáy Cảm Xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thảo bước đi trong vô định dưới ánh đèn đường leo lét. Cô không còn biết mình đang đi đâu. Lời thú nhận tàn nhẫn của Mai—rằng cô ta giữ bí mật về quá khứ của Thảo như một sợi dây xích—đã phá hủy hoàn toàn niềm tin cuối cùng của Thảo. Cô cảm thấy trần trụi, như một vết thương hở bị phơi bày trước cơn gió lạnh.

Cô không tìm đến An. Cô không thể. Cô cảm thấy mình không xứng đáng với sự chân thành của anh. Cô là kẻ ngu ngốc, là kẻ đồng lõa trong sự thao túng của Mai suốt bao năm qua. Nỗi đau mất đi người bạn thân nhất trộn lẫn với sự hối hận về sự yếu đuối của chính mình, tạo nên một vòng xoáy cảm xúc không lối thoát.

Thảo đến một công viên vắng người, ngồi sụp xuống ghế đá. Cô nhớ lại những lời nói ngọt ngào của Mai khi họ trao vòng tay, những lần Mai "bảo vệ" cô khỏi người khác. Nhưng giờ đây, những ký ức đó lại biến thành những bằng chứng lạnh lùng về sự kiểm soát.

Cô tự hỏi: Nếu không có Mai, mình là ai? Cô đã để Mai định hình mọi lựa chọn, mọi sở thích, mọi mối quan hệ của mình. Cô cảm thấy như mình vừa mất đi một phần cơ thể—một phần độc hại, nhưng lại là phần duy nhất cô biết cách vận hành.

Trong cơn tuyệt vọng, Thảo mở điện thoại, tay run rẩy tìm số của Mai. Cô muốn hét lên, muốn khóc lóc, muốn cầu xin Mai nói rằng đó chỉ là một lời nói dối. Nhưng cô đã dừng lại. Cô đã hứa với chính mình trong Chương 7 rằng cô sẽ đi tìm chính mình.

Trong khi Thảo đang vật lộn với sự cô độc và hoài nghi, Mai lại đang chìm trong sự hoảng loạn thực sự. Mất đi quyền kiểm soát đối với Thảo không chỉ là thất bại, đó là sự mất mát lớn nhất trong cuộc đời cô ta. Thảo là bằng chứng cho giá trị và quyền lực của Mai.

Mai đã gọi điện cho Thảo hàng chục lần nhưng không nhận được hồi đáp. Cô ta biết, những lời lẽ cay độc của mình đã đi quá xa.

Mai không hối hận vì đã kiểm soát Thảo. Cô ta hối hận vì đã làm lộ chiến lược của mình.

Mai quyết định chuyển sang chiến thuật cuối cùng: Giả vờ Hối hận và Dùng Kỷ niệm. Cô ta biết, yếu điểm lớn nhất của Thảo là lòng trắc ẩn và sự sợ hãi khi ở một mình.

Mai gửi một tin nhắn dài. Không phải một lời xin lỗi, mà là một sự cầu xin.

Thảo à, tớ xin lỗi. Tớ đã bị kích động. Những gì tớ nói chỉ là do tớ sợ mất cậu. Cậu là người duy nhất trên thế giới này hiểu tớ. Cậu còn nhớ chuyến đi biển năm 17 tuổi không? Tớ đã bị lạc, và cậu là người duy nhất tìm thấy tớ. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua mọi thứ. Tớ không thể sống thiếu cậu. Tớ đang rất tệ, Thảo. Xin cậu, hãy cho tớ một cơ hội. Tớ đã sai, nhưng tình bạn của chúng ta là thật. Đừng bỏ tớ.

Tin nhắn đó đánh trúng vào nỗi đau của Thảo. Lòng trắc ẩn của cô trỗi dậy. Cô nhớ lại những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc cô và Mai cùng nhau đối diện với thế giới. Cô tự nhủ: Có lẽ Mai thực sự yêu quý mình, chỉ là cô ấy có cách thể hiện sai lầm.

Giữa nỗi đau và sự cô đơn tột độ, giọng nói nhỏ bé của sự phụ thuộc lại vọng lên: Đừng đẩy cô ấy ra xa. Cô ấy là người duy nhất ở bên mày.

Thảo đứng dậy. Cô không về nhà. Cô đi về phía căn hộ của Mai, nhưng trong lòng đầy sự mâu thuẫn. Cô đang tìm kiếm sự hòa giải hay đang tìm kiếm sự an ủi?

Cô không biết rằng, việc quay lại lúc này không phải là sự hàn gắn, mà là bước lùi lớn nhất trên hành trình tìm kiếm tự do của cô. Mai đã sẵn sàng cho một màn kịch mới, tinh vi hơn, để siết chặt sợi dây đã lỏng lẻo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×