Sáng hôm đó, sân trường rộn ràng một không khí khác lạ. Trên bảng thông báo điện tử, danh sách điểm thi được cập nhật dần. Sinh viên chen chúc trước màn hình lớn, ai cũng hồi hộp, tim đập thình thịch.
Nhóm bốn người – Minh, Lan, Hải, Vy – đứng cạnh nhau. Cả bốn im lặng, chỉ nghe rõ nhịp tim mình, và cả hơi thở gấp gáp của bạn bên cạnh.
Lan nuốt nước bọt, nói khẽ:
“Rồi… ai coi trước?”
Hải chép miệng:
“Thôi, coi chung luôn đi. Sợ thì cũng phải coi.”
Tên Minh hiện lên đầu tiên. Điểm số đều cao, đặc biệt môn Tài chính đạt gần tuyệt đối. Minh ngỡ ngàng đến mức đứng lặng. Lan reo lên:
“Minh! Cậu giỏi quá! Được học bổng chắc luôn rồi!”
Minh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại ngấn nước. Cậu nghĩ đến cha mẹ nơi quê nhà, đến những đêm thức trắng với ánh đèn bàn leo lét. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả hy sinh đều trở nên xứng đáng.
Đến lượt Lan. Điểm của cô không xuất sắc toàn diện, nhưng đủ để cô hài lòng. Khi nhìn thấy điểm môn Triết mà mình từng lo sợ, cô hét khẽ:
“Trời ơi, qua rồi! Tớ qua rồi!”
Hải và Vy bật cười theo, cảm nhận niềm hạnh phúc lây lan như một làn sóng.
Nhưng rồi, niềm vui chững lại. Tên Hải hiện lên. Một số môn ổn, nhưng môn Quan trị kinh doanh – môn cậu kỳ vọng gỡ điểm – lại chỉ vừa đủ đạt, kém xa mong đợi. Hải cười gượng:
“Ừ thì… ít nhất không rớt.”
Nụ cười cố tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng cả ba đều thấy ánh mắt cậu thoáng buồn.
Cuối cùng, đến lượt Vy. Điểm của cô nằm ở mức trung bình, không tệ, nhưng cũng chẳng nổi bật. Vy khẽ nắm chặt cuốn sổ vẽ trong tay. Cô biết, nếu ba mẹ thấy bảng điểm này, chắc chắn sẽ nhắc nhở, thậm chí trách mắng.
Lan nhìn Vy, chạm khẽ vào tay cô:
“Không sao đâu Vy. Điểm không phải là tất cả.”
Vy chỉ gật khẽ, không nói gì.
Cả nhóm rời khỏi bảng thông báo, ngồi xuống bậc thềm sân trường. Xung quanh, tiếng cười hân hoan của nhiều bạn bè vang lên, xen lẫn tiếng thở dài thất vọng. Không khí ngày kết quả như một bức tranh đầy đối lập: niềm vui và nỗi buồn hòa trộn.
Hải vỗ tay vào đầu gối, nói gượng:
“Ừ thì, lần này chưa may mắn. Lần sau tớ sẽ cố hơn. Đâu phải tận thế.”
Nhưng Lan nhìn thấy bàn tay Hải siết chặt. Minh thì im lặng, như hiểu rõ nỗi tự ti trong lòng bạn mình. Vy cúi đầu, ngón tay mân mê góc cuốn sổ vẽ, ánh mắt xa xăm.
Không ai nói thêm gì. Họ chỉ ngồi đó, bốn cái bóng in dài dưới nắng trưa.
Cuối cùng, Minh lên tiếng:
“Tụi mình đã hứa với nhau rồi, nhớ không? Điểm số cao hay thấp, cũng phải đi cùng nhau.”
Hải khẽ ngẩng lên, ánh mắt thoáng ướt. Lan cười nhẹ:
“Ừ. Học bổng hay không, giỏi hay chưa giỏi, chẳng quan trọng bằng việc tụi mình còn ở đây, ngồi cạnh nhau.”
Vy nhoẻn cười dịu dàng, giọng run run:
“Cảm ơn… Nhờ có các cậu, mình thấy đỡ sợ hơn nhiều.”
Bốn người lặng lẽ nhìn nhau, rồi bất giác bật cười. Dù kết quả khác nhau, dù niềm vui không trọn vẹn, họ hiểu: tình bạn mới là thứ điểm số không bao giờ đo được.
Chiều xuống, ánh nắng cuối ngày trải dài trên sân trường. Hải bất ngờ đứng dậy, giơ tay cao:
“Từ giờ, ai đạt kết quả cao sẽ kèm người chưa tốt. Ai yếu môn gì thì cả nhóm bù vào. Nhất định kỳ sau tụi mình sẽ cùng tiến bộ. Không bỏ lại ai!”
Ba người còn lại đồng thanh:
“Ừ! Không bỏ ai lại!”
Tiếng cười vang lên, tan vào gió chiều. Ngày công bố kết quả, thay vì trở thành vết rạn, lại hóa thành một bước ngoặt – nơi nhóm học cách sẻ chia niềm vui, đồng cảm với nỗi buồn, và càng hiểu rõ giá trị của việc có nhau.